Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 649 - Chương 649: Đường Xá.

Chương 649: Đường Xá. Chương 649: Đường Xá.

Có Uyển Uyển, bọn họ chớp mắt đã từ Hợp Châu vượt qua hơn trăm km đến thành phố Khánh Châu.

Diệp Đại Tráng kinh ngạc đại há miệng, bánh mì trên tay thiếu chút nữa đã rớt xuống.

"Thật... Thật là lợi hại." Hắn thán phục nói.

"Anh là thần tiên mà." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó hỏi: "Em đã từng tới đây chưa?"

Diệp Đại Tráng gật gật đầu.

"Sau khi chết rồi, thật giống như đã tới nơi này."

Sau khi biến thành quỷ, trí nhớ cũng không quá tốt.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải gọi một chiếc xe, đưa bọn họ đến trấn Diệp Dương trước.

Hà Tứ Hải muốn sư phụ tài xế trực tiếp đưa bọn họ đến thôn Quải Chi Câu, nhưng tài xế sư phụ không muốn, hơn nữa cũng không biết đường, chỉ có thể coi như thôi.

Hành trình đại khái 1 tiếng rưỡi, nhưng đợi đến được trấn Diệp Dương, cũng đã hơn 11 giờ trưa.

Sau khi xuống xe, Hà Tứ Hải để cho Uyển Uyển gọi điện thoại cho mẹ của nàng trước, để cho nàng yên tâm.

Sau đó quay sang hỏi Diệp Đại Tráng bên cạnh: "Có biết nơi này không?"

Lần này Diệp Đại Tráng gật đầu rất chắc chắn.

"Nơi này là trên trấn."

"Vậy em biết đường đi từ trên trấn về nhà mình không?"

Diệp Đại Tráng nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu.

Hắn tới nơi này vào mấy năm trước, khi đó cha mẹ hắn còn đang nhà, về phần đường đi như thế nào thì hắn căn bản không nhớ được.

"Thế nhưng em biết có thể bắt xe từ nơi nào." Diệp Đại Tráng nói.

"Vậy được, em mang anh tới, chúng ta ngồi xe đi." Hà Tứ Hải nói.

Thế là Diệp Đại Tráng mang theo bọn họ trực tiếp chạy về phía trước.

Trấn nhỏ rất đơn giản, mấy đường quốc lộ nối thẳng, chỉ cần quyết định một phương hướng rồi trực tiếp chạy.

Quả nhiên rất nhanh đã nhìn thấy có ba chiếc xe buýt dừng ở ven đường.

Trước kính chắn gió đều có một bảng hiệu, phía trên viết trấn Diệp Dương ←→ Hâm Cốc.

Hà Tứ Hải đi tới, nhìn xung quanh ở phía ngoài các chiếc xe một phen, không thấy tài xế đâu cả.

Giờ này, hẳn là đều đi ăn cơm rồi.

Đúng lúc này, một người đi ra từ tiệm cơm bên cạnh rồi hỏi: "Là ngồi xe sao?"

"Đúng, tôi muốn đi thôn Quải Chi Câu, có thể đi không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Quải Chi Câu? Có thể đi." Đối phương đánh giá Hà Tứ Hải một cái, hỏi lời như vậy một nửa đều là từ nơi khác đến, người địa phương trên căn bản đều biết xe sẽ đi qua những thôn nào.

"Nhưng mà phải hai giờ chiều mới đi." Đối phương nói.

"Trễ như thế sao." Hà Tứ Hải cau mày nói.

"Hết cách rồi, cũng phải ăn cơm mà, hơn nữa hiện tại cũng không có ai, đi một chuyến không đủ tiền dầu."

Nói xong xoay người trực tiếp trở lại trong cửa hàng.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Uyển Uyển đang cầm đèn lồng ở bên cạnh rồi hỏi: "Em có đói bụng hay không?"

Uyển Uyển lắc lắc đầu, nàng đương nhiên là không đói bụng, vừa nãy nàng đã ăn hết phần bánh mì còn lại rồi.

"Để anh tìm xem có xe taxi hay không." Hà Tứ Hải nói.

Đúng lúc này, Diệp Đại Tráng kéo ống tay áo của hắn.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi.

"Không sao, không vội." Diệp Đại Tráng nói.

"Vẫn nên cố gắng đi sớm một chút mới tốt." Trong lòng Hà Tứ Hải thở dài một tiếng, nói.

Nghĩ đến một bé gái bảy tuổi ở nhà một mình, trong lòng hắn liền có chút không dễ chịu, không tự chủ được mà nghĩ tới Đào Tử, cũng may vào lúc đó Đào Tử còn có bà nội chăm nom một, hai.

"Em gái rất biết điều, rất giỏi." Diệp Đại Tráng lẩm bẩm.

"Anh biết." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu hắn, không hề nói gì.

Sau đó nhìn thấy miếng bánh mì gặm dở trong tay hắn, liền hỏi: "Làm sao không ăn nữa? Ăn không ngon sao?"

Diệp Đại Tráng lắc lắc đầu, sau đó lộ ra dáng vẻ thẹn thùng nói: "Em để cho em gái ăn."

"Ăn đi, chỗ này đang còn nữa." Hà Tứ Hải nhấc nhấc cái túi trong tay, bên trong còn có hai cái bánh mì của Đào Tử và Huyên Huyên.

"Cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân, ngài thật là một thần tiên tốt." Diệp Đại Tráng ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải rồi nói.

"Có đúng không, cảm ơn em đã khích lệ." Hà Tứ Hải nói xong, nhìn hai bên một chút, muốn tìm một chiếc xe, nhưng mà trấn nhỏ căn bản là không cho thuê xe.

Nhưng mà trước rất nhiều cửa nhà có đỗ xe riêng.

Điều này cũng làm cho Hà Tứ Hải nghĩ ra một ý kiến.

Thế là đi tới một cửa hàng nhỏ, ông chủ đang ngồi ở phía sau quầy chơi điện thoại di động.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, vội vàng đặt điện thoại di động xuống rồi hỏi: "Muốn mua gì sao?"

"Ông chủ, tôi thấy xe ở cửa hẳn là của ông đúng chứ?" Hà Tứ Hải nói.

"Đúng vậy, làm sao thế?" Ông chủ hơi nghi hoặc một chút.

"Vậy ông chủ biết thôn Quải Chi Câu không?"

"Biết."

"Vậy có thể làm phiền ông chủ lái xe đưa chúng tôi đến thôn Quải Chi Câu một chuyến hay không, đương nhiên, tôi có thể trả tiền cho anh" Hà Tứ Hải vội vàng nói.

Thì ra không phải là mua đồ.

Ông chủ cầm điện thoại di động lên một lần nữa, không lạnh không nhạt nói: "Không rảnh."

"Hai trăm."

"Thật sự không có thời gian."

"Ba trăm."

"Tôi còn chưa ăn cơm trưa."

"Năm trăm."

"Khi nào thì đi?" Ông chủ để điện thoại di động xuống, trực tiếp hỏi.

"Không ăn cơm à?"

"Trở về ăn cũng được."

Hà Tứ Hải và ông chủ nhìn nhau, đều nở nụ cười.

"Tôi lại mua ít đồ." Hà Tứ Hải nhìn quanh cửa hàng một cái rồi nói.

"Được rồi." Lần này ông chủ lại càng nhiệt tình hơn rồi.

Hà Tứ Hải mua một thùng sữa bò ở trong cửa hàng và một gói quà lớn.

Đồ vật không nhiều, cũng không chuẩn bị mua nhiều.

Bởi vì đối em gái Diệp Đại Tráng mà nói, mua nhiều đồ hơn nữa thì cũng chỉ có thể giúp nàng nhất thời.

Nếu như thật sự sống một mình chắc chắn là phải nghĩ những biện pháp khác, những thứ này chỉ là tạm thời cho nàng coi như đồ ăn.

Trên người Hà Tứ Hải cũng không mang tiền mặt, nhưng cũng may có thể dùng điện thoại di động để thanh toán, cho nên cũng có thể đồng thời thanh toán tiền xe luôn.

Hà Tứ Hải đương nhiên không sợ chủ cửa hàng chơi xấu, nếu như thật sự giở trò thì có thừa biện pháp đối phó hắn.

Nhưng mà chủ cửa hàng nhỏ thấy Hà Tứ Hải trả tiền thoải mái như vậy, đương nhiên càng là cao hứng rồi, đưa cho Uyển Uyển và Diệp Đại Tráng một người một túi khoai chiên, sau đó khóa cửa tiệm rồi khởi động xe.

Chờ xe chạy khỏi trấn nhỏ, lái đại khái gần hai mươi phút.

Chủ cửa hàng nhỏ cuối cùng không nhịn được mà nói: "Thực ra trên trấn có xe đi thôn Quải Chi Câu."

Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn mà liếc mắt nhìn hắn.

Ông chủ là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, người có chút mập, còn trọc một nửa, một người rất bình thường.

"Tôi biết, thế nhưng tôi có việc gấp muốn đi thôn Quải Chi Câu một chuyến."

"Được thôi, tôi thấy các người là người từ nơi khác đến, nếu như thời gian không lâu thì tôi có thể chờ một lát, lại đem các người trở về." Chủ cửa hàng nhỏ nói.

Nói xong lại bổ sung một câu: "Không lấy tiền."

"Cảm ơn, trở về thì không cần làm phiền anh nữa." Hà Tứ Hải cười nói.

"Tôi là Dương Chí Cao, người anh em này xưng hô như thế nào đây? Là từ đâu tới vậy?"

Dương Chí Cao rất hay nói, một đường nói không ngừng, Hà Tứ Hải cũng tùy tiện nói chuyện vài câu với hắn.

Thôn Quải Chi Câu cũng không xa, thế nhưng đường ở nông thôn không dễ đi, thất nhiễu bát nhiễu, đại khái lái gần bốn mươi phút cuối cùng cũng đến cửa thôn.

"Thả chúng tôi xuống ở đây đi." Hà Tứ Hải nói.

Dương Chí Cao cũng không nói gì, rất thoải mái mà dừng xe ở ven đường, sau đó còn rất nhiệt tình lấy đồ vật sau cốp xe xuống giúp Hà Tứ Hải.

"Không cần tôi chờ các người sao."

"Không cần, cảm ơn."

"Vậy tôi đi trước đây." Dương Chí Cao nghe vậy, đươngn nhiên cũng không nói thêm gì nữa, sau đó trực tiếp lái xe trở lại.

Nhìn xe đi xa, Hà Tứ Hải đầu tiên là tắt đèn Dẫn Hồn, sau đó mới nói với Diệp Đại Tráng: "Em đi trước dẫn đường đi."

Diệp Đại Tráng đã không thể chờ đợi được nữa, nghe vậy lập tức bước lớn chạy về phía trước.

Hà Tứ Hải và Uyển Uyển vội vàng đuổi theo ở phía sau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment