Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 650 - Chương 650: Thảo Nhi.

Chương 650: Thảo Nhi. Chương 650: Thảo Nhi.

Thảo Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong mộng, nàng thật giống như nghe thấy anh trai đang gọi nàng.

Nàng xoa xoa con mắt, nhìn xung quanh, gian nhà u ám trống rỗng không có một cái gì cả.

Đại khái là ngủ còn chưa tỉnh táo, nàng sững sờ một hồi, một trận gió lạnh thổi tới làm cho nàng tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng kéo chăn lên trên người.

Nhưng mà chăn bẩn thỉu, không giữ ấm một chút nào.

Mà nơi nàng ngủ căn bản không phải giường, chỉ là rơm rạ lót thành một cái tổ, phía trên lót rất nhiều quần áo cũ.

Chỗ này ấm áp hơn so với trên giường, trước đó nàng ngủ ở trên giường, thế nhưng nửa đêm thường xuyên bị lạnh đến ngủ không yên, sau đó nàng phát hiện trong tổ là ấm nhất, ngay sau đó liền ngủ ở chỗ này.

Thảo Nhi tỉnh lại vừa lạnh vừa đói, thế là lên "Giường".

Về phần mặc quần áo, căn bản là không cần, bởi vì nàng ngủ liền không cởi quần áo, cởi quần áo sẽ càng lạnh hơn, cho nên mùa đông nàng vẫn chưa từng cởi quần áo, đương nhiên cũng đã rất nhiều ngày không tắm rồi. Trên người nàng có một cỗ mùi lạ, nhưng mà nàng đã quen, dù sao cũng đỡ hơn là bị lạnh chết.

Thảo Nhi đi tới trong góc nhà, nơi đó chất đầy khoai tây và khoai lang.

Đây là khi anh trai còn sống đã nhặt về từ trong ruộng, là dì Nghiêm trong thôn giữ lại giúp bọn họ.

Những khoai tây và khoai lang này có củ đã mốc meo, có củ đã nảy mầm, thế nhưng đối với Thảo Nhi mà nói thì chỉ cần không chết đói là được, nơi nào còn quản những thứ này.

Thảo Nhi tùy tiện nhặt mấy củ khoai tây lên rồi đi vào nhà bếp.

Nói là nhà bếp, thực ra đây chỉ là một gian bốn phía gió lùa, phía trên lọt mưa.

Trên bệ bếp đặt hai cái bát, trong một bát là đậu que xào, đây là của bà nội hàng xóm cho.

Một bát khác có vài miếng thịt ở đáy, đây là thịt muối, là lần trước cô Dương mang đến. Nàng không nỡ ăn, mỗi lần đều là liếm một chút, sau đó đặt trở về, mùa đông sẽ không hư, nhưng mà đã không còn ngấm dầu, nhìn rất khô cằn. Thời tiết lạnh nên thịt đã đông lại với nhau, không khác gì như một tảng đá cả.

Thảo Nhi biết nấu cơm, từ lúc còn rất nhỏ nàng đã học được cách nấu cơm.

Khoai tây nàng cũng lười rửa, cứ như vậy mà đặt ở trong nồi.

Bởi vì quá lạnh, tay Thảo Nhi đều bị nứt ra, đụng tới nước lạnh, khí lạnh phảng phất từ vết thương chui vào trong xương tủy, lạnh đến xương người đều run lên.

Thảo Nhi biết, luộc khoai tây phải bỏ nước, nếu không phải thì nồi sẽ cháy hỏng mất.

Thế là nàng cầm một cái bát sứ vỡ với cái chậu lên từ bên cạnh rồi đi ra bên ngoài.

Trước cửa có cái giếng áp, là ông nội làm khi còn sống.

Thảo Nhi đặt chậu rửa mặt ở cửa thoát nước, sau đó liếc mắt nhìn vào bên trong, băng bên trong đã hòa tan rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng dùng sức ép tay cầm hai lần, nước giếng ào ào ào chảy vào trong chậu rửa mặt.

Thảo Nhi không dám đánh nhiều, bởi vì nhiều nàng bưng không nổi, hơn nữa nước có thể sẽ hắt đến trên người mình, vậy thì thảm rồi.

Đợi đến nhà bếp, nàng đặt chậu rửa mặt xuống dưới đất, sau đó lấy một cái gáo hồ lô đã khô cằn ra từ trong vại nước bên cạnh.

Gáo hồ lô này được ông nội nhặt về từ suối nhỏ trong núi.

Mặt trên còn có một số chữ quanh co khúc khuỷu, nhìn như là đồ án.

Tuy rằng nước trong chậu rửa mặt ít, thế nhưng Thảo Nhi vẫn không thể chuyển tới trên bệ bếp, trực tiếp bỏ vào trong nồi.

Không phải bệ bếp cao, mà là dáng người Thảo Nhi rất nhỏ gầy, tuy rằng nàng năm nay đã bảy tuổi.

Thảo Nhi dùng gáo hồ lô múc nước từ trong chậu rửa bỏ vào trong nồi.

Nàng chuẩn bị nấu nhưng chợt phát hiện đã không còn củi.

Thảo Nhi không khỏi mà sửng sốt, sau đó thở dài thật sâu.

Nàng đói bụng đến mức đã không còn chút sức lực nào.

Nhưng mà không có cách nào, chỉ có thể trở lại trong nhà, tìm dây thừng mà trước đây anh trai dùng để nhặt củi.

Sau đó tập tễnh đi về phía núi Nhị Tử.

Củi phía ngoài núi Nhị Tử đều đã bị nhặt hết, chỉ có đi vào bên trong, trước đây anh trai không cho nàng đi vào bên trong. Anh trai nói trên núi có sói xám lớn, sẽ ăn thịt nàng.

Nhưng mà hiện tại anh trai đã không còn nữa, vì nhặt củi nên nàng chỉ có thể đi vào trong.

Mùa đông trên núi tràn đầy cỏ khô và lá rụng, thực ra những cỏ khô và lá rụng này cũng có thể đốt.

Thế nhưng không dễ nấu, cần rất nhiều mới có thể nấu được một bữa "Cơm", ngoài trừ mấy ông bà nội trong thôn nhàn rỗi không chuyện gì thì rất ít người sẽ nhặt chúng nó về nhà.

Bởi vì người trong thôn thường xuyên lên núi, cho nên tạo ra một con đường lên núi, rất rộng cũng dễ đi.

Thế nhưng Thảo Nhi lại lựa chọn một con đường nhỏ.

Đi về phía trước đại khái năm sáu phút, chính là một khu mộ.

Nơi này chính là mộ của người thôn Quải Chi Câu.

Người chết của thôn Quải Chi Câu đều chôn ở chỗ này.

Thảo Nhi đi tới trước một ngôi mộ rất mới.

Đây là mộ của anh trai, mấy tháng trước anh vào núi rơi xuống suối qua đời, sau đó liền chôn ở nơi này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment