Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 651 - Chương 651: Thảo Nhi.(2)

Chương 651: Thảo Nhi.(2) Chương 651: Thảo Nhi.(2)

Là người trong thôn chôn giúp, nàng thậm chí còn không nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của anh trai. Chú Tư nói anh trai bị mụn nước rất đáng sợ, nhìn thấy sẽ gặp ác mộng.

Cho nên chú Tư dùng chăn bọc anh trai lại thật chặt, sau đó lại dùng dây thừng trói thành một vòng, Thảo Nhi nghĩ thầm anh trai nhất định sẽ rất khó chịu.

Người trong thôn cửa một phần tủ quần áo nhà bọn họ xuống, sau đó đặt anh trai vào bên trong sau đó chôn xuống.

Thảo Nhi thả sợi dây trên tay xuống, ngồi ở cạnh mộ, ngơ ngác mà nhìn bầu trời, nàng nhớ anh trai rồi.

Nhưng mà nàng biết, người chết rồi sẽ không về được, bởi vì mấy năm trước ông nội cũng chết rồi, liền không trở về nữa.

Ông nội được chôn ở bên cạnh, phần một lớn hơn một chút kia chính là của ông nội.

Nhưng mà nàng không hiểu nổi, ba mẹ không chết, bọn họ vì sao cũng không trở lại.

Hoặc là nói, bọn họ đã chết rồi.

Thảo Nhi cứ như vậy mà ngơ ngác ngồi ở cạnh phần mộ, cũng không biết đã ngồi bao lâu, mãi đến tận khi bụng kêu ùng ục lần nữa, nàng cuối cùng mới phản ứng lại là phải đi nhặt củi.

Nàng nhặt dây thừng lên một lần nữa, xoay người đi trở về đường lớn, chuẩn bị lại lên núi nhặt củi.

Đi được một đoạn, nàng quay đầu lại, nhìn về phía một anh trai, giơ cánh tay lên vẫy vẫy.

Sau đó xoay người nhanh chóng rời đi, bóng người nhỏ gầy dần dần đi xa, dưới ánh mặt trời ngày đông, ngay cả cái bóng đều trở nên nhỏ gầy như vậy.

...

"Thảo Nhi, Thảo Nhi, anh đã trở về..."

Diệp Đại Tráng chạy về nhà, nhìn gian nhà trống rỗng thì sửng sốt một chút, Thảo Nhi không ở trong nhà.

Hà Tứ Hải phía sau thả đồ vật xuống, thắp sáng đèn Dẫn Hồn trên tay Uyển Uyển, đánh giá bốn phía rồi nói: "Có phải là đến trường rồi hay không?"

Diệp Đại Tráng lắc lắc đầu, "Kỳ này Thảo Nhi không có đi học."

"Vì sao không đi?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.

Tuy rằng nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng hiện đang đi học đều là miễn phí.

"Không có tiền." Diệp Đại Tráng chán nản nói.

"Chỗ này đến trường còn cần nộp học phí sao?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.

Diệp Đại Tráng lắc đầu một cái, "Thế nhưng vở và bút chì cần tiền, hơn nữa buổi trưa còn phải ăn cơm."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trầm mặc không nói gì.

"Thảo Nhi, Thảo Nhi..." Diệp Đại Tráng lại bắt đầu tìm kiếm.

Hắn chạy ra ngoài phòng, chạy xuống nhà bếp.

Thực ra không có gì để tìm cả, bởi vì thật sự nhà chỉ có bốn bức tường, một người lớn sống sờ sờ căn bản không có chỗ có thể ẩn nấp.

Trong phòng vừa bẩn vừa tối, còn tỏa ra một cỗ mùi lạ.

Hà Tứ Hải nhìn thấy tổ cỏ bên cạnh, đưa tay sờ sờ ở bên trong, đã lạnh lẽo.

Hà Tứ Hải đi ra ngoài cửa, Uyển Uyển vội vàng đuổi theo hắn.

"Biết nàng còn có chỗ nào có thể đi không?" Hà Tứ Hải đi vào nhà bếp, hỏi Diệp Đại Tráng.

"Thảo Nhi có lẽ là đi lên núi nhặt củi rồi." Diệp Đại Tráng nói.

Hắn nhìn thấy chậu rửa mặt và khoai tây ngâm trong nồi nước để dưới đất.

Bởi vì khoai tây chưa rửa, bùn đất trên khoai tây đã bị nước cuốn trôi, nhìn qua như là một nồi nước đục.

"Vậy chúng ta đi lên núi tìm nàng." Hà Tứ Hải lập tức nói.

Diệp Đại Tráng phản ứng lại, hô to "Thảo Nhi, Thảo Nhi" rồi lao ra nhà bếp.

Thảo Nhi cõng lấy củi nhặt được, loạng choà loạng choạng, cố hết sức đi về phía nhà.

Đại khái là quá đói bụng, nàng xuất hiện ảo giác rồi, lại nghe thấy anh trai đang gọi nàng.

Lần trước cũng vậy, lúc nàng lên cơn sốt liền nhìn thấy anh trai. Anh trai òn nói với nàng thật nhiều chuyện, tuy rằng đều không nhớ được.

Sau đó là bà nội sát vách cho nàng uống thuốc mới khỏe lên, nàng đã nói việc này với bà nội sát vách.

Bà nội sát vách cười nói người chết rồi làm sao có khả năng trở về được, đều là ảo giác của nàng, là giả.

Nhưng mà nàng cảm thấy ảo giác thực ra rất tốt, cho dù là giả thì cũng rất tốt đẹp.

"Thảo Nhi, Thảo Nhi..." Diệp Đại Tráng nhìn thấy em gái cõng củi đi về từ xa, lập tức hưng phấn tiến lên nghênh đón.

"Thảo Nhi, để anh trai làm cho." Diệp Đại Tráng chạy đến bên cạnh người của Thảo Nhi, hưng phấn nói.

Thảo Nhi nghe thấy tiếng của anh trai, nàng vốn đang cõng củi, vất vả khom người, liền ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Sau đó liền thấy một anh trai lớn dắt một em gái nhỏ đang đi về phía nàng.

Bọn họ là ai thế? Trong mắt của Thảo Nhi tràn đầy nghi hoặc.

"Thảo Nhi? Thảo Nhi?"

Diệp Đại Tráng lúc này mới phản ứng được, hắn đã rời khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn.

Hắn đang chuẩn bị đi trở về, Hà Tứ Hải đã mang theo Uyển Uyển đi tới.

Diệp Đại Tráng cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Thảo Nhi.

Thảo Nhi bị dọa cho sợ hết hồn, cả người ngửa ra sau.

Diệp Đại Tráng nhanh tay lẹ mắt, kéo dây thừng trên vai nàng lại, giúp nàng ổn định thân hình.

Thảo Nhi ngơ ngác mà nhìn Diệp Đại Tráng.

"Thảo Nhi." Diệp Đại Tráng lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắn có chút phản ứng lại, sợ rằng đã làm em gái sợ rồi.

"Anh trai?" Thảo Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong hai mắt tràn đầy kinh hỉ và cảm giác khó có thể tin được.

"Là anh." Diệp Đại Tráng khẽ gật đầu một cái.

"Anh... Anh... Oa..." Thảo Nhi bỗng khóc lớn lên.

Vừa nãy ở phần mộ của Diệp Đại Tráng nàng đều không có khóc, bởi vì đã khóc quá nhiều cho nên nàng không khóc nữa.

Nhưng mà lại nhìn thấy anh trai đứng ở trước mắt, nàng cuối cùng không nhịn được mà lại lần nữa khóc lớn lên.

"Há,... Thảo Nhi không khóc nữa, Thảo Nhi không khóc nữa." Diệp Đại Tráng nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi nói.

Giống như là khi còn bé, khi còn bé Thảo Nhi chỉ cần khóc một cái thì Diệp Đại Tráng sẽ thích ôm nàng vào trong ngực để dỗ nàng. Tuy rằng khi đó hắn cũng rất nhỏ, ôm rất là vất vả, thế nhưng hắn chính là thích như thế.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment