Diệp Đại Tráng không dỗ được Thảo Nhi, mà bản thân mình còn khóc theo.
"Được rồi, đều đừng khóc nữa, chúng ta về nhà rồi nói sau đi." Hà Tứ Hải đi lên phía trước nói.
Diệp Đại Tráng nghẹn ngào gật gật đầu.
Thảo Nhi còn đàn chìm đắm ở trong bi thương, có tai như điếc, không hề liếc mắt nhìn hắn.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải muốn cầm giúp củi trên vai nàng, nàng mới phát hiện, vừa khóc lóc vừa nhìn Hà Tứ Hải.
"Đây là thần tiên đại nhân, Thảo Nhi có thể nhìn thấy anh đều là bởi vì có thần tiên đại nhân." Diệp Đại Tráng lau nước mắt rồi nói.
Sau đó lôi kéo Thảo Nhi còn đang ngơ ngác và sững sờ đi về phía nhà.
"Anh, em rất là nhớ anh." Chờ vào nhà, Thảo Nhi cuối cùng cũng phản ứng lại, vừa lau nước mắt vừa nói.
Trên gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, một khối đen một khối trắng, tóc càng giống tổ rơm.
Thế nhưng ở trong mắt Diệp Đại Tráng, em gái là người đáng yêu nhất trên thế giới.
"Anh trai cũng nhớ Thảo Nhi, Thảo Nhi rất giỏi, tự biết nấu cơm ăn, tự biết giặt quần áo." Diệp Đại Tráng nói.
Thảo Nhi nghe vậy thì có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhưng mà nói đến cơm, cái bụng của Thảo Nhi lại phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục.
"Thảo Nhi, em đói bụng sao?" Diệp Đại Tráng hỏi.
Thảo Nhi gật gật đầu, "Hừm, em rất đói, anh trai."
Ở trước mặt anh trai, nàng xưa nay đều không che giấu cái gì.
"Anh đi nấu cơm cho em." Diệp Đại Tráng nói, sau đó liền muốn đi vào nhà bếp.
"Chờ một chút, chỗ này có bánh mì và sữa bò, ăn những này trước đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói chen vào.
Diệp Đại Tráng cũng phản ứng lại, nhìn Hà Tứ Hải, nở nụ cười nói: "Cảm tạ thần tiên đại nhân."
Thảo Nhi trốn ở sau người hắn, tò mò nhìn Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.
Thế nhưng rất nhanh lại cúi đầu, không dám xem thêm.
Hà Tứ Hải lấy một cái bánh mì từ trong túi ra đưa cho Diệp Đại Tráng, lần này Diệp Đại Tráng không từ chối nữa.
"Cảm ơn thần tiên đại nhân." Hắn nói.
Hà Tứ Hải lại lấy một cái bánh mì khác ra đưa cho Thảo Nhi, thế nhưng Thảo Nhi lại rụt người về phía sau.
"Thảo Nhi, em cầm đi, nhưng mà phải cảm ơn thần tiên đại nhân." Diệp Đại Tráng ở bên cạnh nói.
Thảo Nhi nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh trai một cái, lúc này mới đưa tay ra, nhưng mà bàn tay đến giữa đường lại rụt trở về.
Bởi vì tay của nàng không chỉ đen thui, hơn nữa trên mu bàn tay còn đầy vết nứt, có chỗ đã kết máu đen, có chỗ lộ ra cả phần thịt trắng mịn, có chỗ chảy nước vàng...
Vô cùng thê thảm.
"Đừng sợ, đưa tay qua đây." Giọng nói Hà Tứ Hải êm dịu, mặt mỉm cười.
Ở trên người Thảo Nhi, hắn nhìn thấy bóng dáng của Đào Tử, nếu như không có hắn thì phỏng chừng Đào Tử đã chình là Thảo Nhi rồi?
"Em gái đừng sợ, thần tiên đại nhân là người tốt... thần tiên tốt." Diệp Đại Tráng ở bên cạnh an ủi.
Thảo Nhi nghe vậy, liếc mắt nhìn anh trai, sau đó mới sợ hãi rụt rè mà đưa hai tay ra ngoài.
Nhưng mà gò má đỏ chót, cũng không biết là sợ sệt hay là thẹn thùng.
Hà Tứ Hải bắt được tay của nàng, cầm tay nàng lên, sau đó nhẹ nhàng thổi ở trên mu bàn tay của nàng một hơi.
Sau đó bàn tay của Thảo Nhi lập tức thay đổi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, vảy đen bắt đầu bóc ra, thịt màu đỏ biến thành màu da, chỗ chảy nước vàng cũng bắt đầu khép lại...
Thảo Nhi thậm chí cảm thấy toàn thân đều ấm áp, giống như được ngâm mình ở trong nước ấm, cũng không lạnh nữa.
"Oa, thần tiên đại nhân, ngài thật là lợi hại." Diệp Đại Tráng ở bên cạnh trợn tròn con mắt, một mặt thán phục.
"Bởi vì anh là thần tiên nha." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của hắn rồi nói.
Thảo Nhi cũng không cảm thấy sợ sệt nữa. Nàng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh dường như có thể phản chiếu lòng người.
"Đưa em gái đi rửa tay một chút đi." Hà Tứ Hải nói với Diệp Đại Tráng.
"Được." Diệp Đại Tráng dắt Thảo Nhi đi ra ngoài cửa.
Uyển Uyển vội vàng đuổi theo, bởi vì đèn Dẫn Hồn đang ở trên tay nàng đây, không có đèn Dẫn Hồn thì chị gái sẽ không thể nhìn thấy anh trai.
Hà Tứ Hải mở sữa bò và gói quà lớn ra, cầm mấy thứ đồ đi ra ngoài cửa.
Đúng dịp thấy Diệp Đại Tráng dùng gáo hồ lô múc nước cho Thảo Nhi rửa tay.
"Thảo Nhi, có lạnh hay không?" Diệp Đại Tráng hỏi.
"Không lạnh một chút nào, rất là ấm áp." Thảo Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, nước rõ ràng đều là rất lạnh mà.
Nước đương nhiên là lạnh, nhưng mà bởi vì Hà Tứ Hải lưu lại một tia thần lực ở trong người Thảo Nhi, nó vẫn chưa tiêu tan, cho nên nàng mới không cảm thấy lạnh.
Đúng lúc này, Diệp Đại Tráng vừa múc xong một bầu nước.
Mặt trái của gáo hồ lô vừa lúc rơi vào trong mắt Hà Tứ Hải.
"Ồ?" Đôi mắt của Hà Tứ Hải ngưng lại, lấy làm kinh hãi.
Hắn vội vàng đi tới hỏi: "Gáo hồ lô này là từ nơi nào?"
"Gáo hồ lô?" Diệp Đại Tráng nghe vậy thì nhìn Hà Tứ Hải với vẻ ngạc nhiên, lại cúi đầu nhìn gáo hồ lô trên tay một chút.
Sau đó giơ lên hỏi: "Chính là nói cái này sao?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Đây là ông nội nhặt được trong suối trong núi." Thảo Nhi nhỏ giọng nói.
Diệp Đại Tráng ở bên cạnh gật gật đầu.
"Đưa nó cho anh nhìn một chút."
Hà Tứ Hải đưa sữa bò và đồ ăn vặt trong tay cho bọn họ, sau đó cầm chiếc gáo hồ lô trong tay Diệp Đại Tráng lên.
Trên gáo hồ lô là hoa văn giống như gà bới, nhưng ở trong mắt Hà Tứ Hải thì đây chính là chữ "Khôn".
Đây đúng thực sự là đi mòn gót giày không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công.
------
Dịch: MBMH Translate