Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 653 - Chương 653: Cô Dương.

Chương 653: Cô Dương. Chương 653: Cô Dương.

"Đại Tráng, em biết không? Gáo hồ lô này chính là một thứ không tầm thường?" Hà Tứ Hải nói với Diệp Đại Tráng đang ngồi ở ngưỡng cửa.

Ba tên đứa nhóc ngồi song song ở ngưỡng cửa đá, cùng ăn đồ ăn vặt.

Hà Tứ Hải cầm một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi ngồi ở bên cạnh.

Chủ yếu là trong phòng quá tối, bên ngoài lại lạnh.

Ngồi ở ngưỡng cửa là vừa vặn, còn có thể phơi nắng.

"Thứ không tầm thường?" Diệp Đại Tráng nghe vậy thì rất nghi hoặc.

"Nó không phải chính là một cái muôi đựng nước sao?"

Diệp Đại Tráng nhìn gáo hồ lô trong tay Hà Tứ Hải một chút, không nhìn ra nó có chỗ nào ghê gớm cả.

Nhà bọn họ đã dùng cái muôi này hơn một năm, cũng không phát hiện có chỗ nào ghê gớm.

"Đối với em mà nói thì có lẽ là vô dụng, nhưng đối với anh mà nói thì đây chính là thứ không tầm thường, có tác dụng lớn." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy thì đưa cho thần tiên đại nhân đi." Diệp Đại Tráng nói.

"Đưa cho anh? Vì sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Nói thực sự, hắn nhất định sẽ cầm vật này, thế nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì Diệp Đại Tráng và Thảo Nhi là hai đứa bé liền lừa gạt bọn họ, trong lòng hắn đã sớm có phương án.

Nhưng mà hiện tại nghe Diệp Đại Tráng chủ động nói đưa cho hắn, vẫn khiến cho hắn thật vui vẻ.

"Bởi vì thần tiên đại nhân là một người tốt... thần tiên tốt nha." Diệp Đại Tráng nói với vẻ đương nhiên.

"Hơn nữa em cầm nó cũng vô dụng." Diệp Đại Tráng lại nói.

"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không khiến em chịu thiệt." Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn.

"Hì hì, thần tiên đại nhân, anh thật tốt." Diệp Đại Tráng cười khúc khích nói.

Hắn chậm rãi quen thuộc với Hà Tứ Hải, không còn vẻ rụt rè giống như lúc mới gặp mặt nữa.

Thảo Nhi ở bên cạnh cũng gật gật đầu, tán thành lời nói của anh trai, bởi vì thần tiên đại nhân mua cho nàng nhiều đồ ăn ngon như vậy.

"Ăn no chưa?" Hà Tứ Hải nhìn thấu bọn họ đều ăn xong đồ trong tay rồi, thế là mở miệng hỏi.

Thảo Nhi gật gật đầu đầu tiên, tuy rằng đói bụng, thế nhưng lượng cơm ăn của nàng cũng không lớn.

Uống một chén sữa bò, ăn một cái bánh mì lớn, nàng đã no rồi.

"Nếu đều đã ăn no rồi, chúng ta liền đi thôi." Hà Tứ Hải đứng lên nói.

"Đi nơi nào?" Diệp Đại Tráng nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên là đi nhà anh rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Nhà của thần tiên đại nhân?" Diệp Đại Tráng có chút do dự.

"Đúng, trước khi tìm được ba mẹ của em, em và Thảo Nhi cứ ở lại chỗ của anh đi." Hà Tứ Hải nói.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng mà gì hết, anh đi rồi, em yên tâm để Thảo Nhi ở nhà một mình sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Diệp Đại Tráng nghe vậy liếc mắt nhìn Thảo Nhi, Thảo Nhi sốt sắng mà vội vàng kéo tay của hắn, ý tứ rất rõ ràng, không muốn anh trai bỏ nàng lại.

"Vậy... Vậy cám ơn thần tiên đại nhân." Diệp Đại Tráng ngại ngùng nói.

"Không cần cảm ơn, giúp em hoàn thành tâm nguyện, là chức trách của anh, nhìn một chút xen có không đồ vật gì muốn mang theo không?"

Diệp Đại Tráng nghe vậy thì cúi đầu nhìn chính mình một chút, sau đó nói: "Muốn mang theo quần áo của Thảo Nhi."

Về phần hắn thì không cần rồi, bởi vì hắn là quỷ.

"Quần áo thì không cần mang theo, lát anh sẽ mua lại cho các em." Hà Tứ Hải nói.

Cả người Thảo Nhi bẩn thỉu, trên người mặc một bộ đồ lông màu đỏ, thế nhưng ống tay, trước ngực đều đã bẩn kết thành khối, đều sắp không nhìn ra màu vốn có rồi.

Bên dưới là một chiếc quần lông rất dày, trên chân là loại giày bông kiểu cũ.

Thế nhưng đều rất vừa vặn, hẳn là có người đổi cho nàng.

Nhưng mà ngoại trừ bộ quần áo này, Hà Tứ Hải vừa nãy đã quan sát ở bên trong phòng, không thấy cái gì khác nữa.

"Vậy thì không có thứ gì cần mang theo rồi." Diệp Đại Tráng lắc đầu nói, trong nhà quá nghèo, không có vật gì đáng tiền cả.

Thế nhưng tiếp theo như nhớ tới cái gì, hắn chạy về trong phòng, tìm kiếm khắp nơi.

Hà Tứ Hải cũng đi vào theo, cũng không biết hắn đang tìm gì.

"Anh trai..." Thảo Nhi vừa muốn hỏi.

Đã nghe thấy tiếng nói kinh hỉ của Diệp Đại Tráng: "Tìm thấy rồi."

Hóa ra là một tấm hình.

Đây là một tấm ảnh gia đình, một ông lão ngồi ở trên ghế kiểu dài, trên đùi là một đứa bé, phía sau là một cặp vợ chồng, trên tay người phụ nữ còn ôm đứa bé.

Đại khái bởi vì bảo tồn không kỹ dẫn đến phai màu, khiến cho ảnh mơ hồ không rõ.

Thế nhưng Diệp Đại Tráng vẫn trịnh trọng mà đưa bức ảnh cho Thảo Nhi, bảo nàng cất cẩn thận.

"Thảo Nhi, Thảo Nhi, em có ở nhà không?" Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng của một người phụ nữ.

"Cô Dương?"

Diệp Đại Tráng và Thảo Nhi đều cảm thấy vui vẻ.

Thảo Nhi trực tiếp chạy ra ngoài phòng, Diệp Đại Tráng chạy về phía trước vài bước, sau đó nhớ tới hắn hiện tại là quỷ, thế là lại dừng lại.

"Anh đi xem xem." Hà Tứ Hải đi ra ngoài phòng.

Chỉ thấy Thảo Nhi chạy về phía một người phụ nữ khoảng tầm ba mươi tuổi.

Người phụ nữ cao tầm một mét sáu mươi, gương mặt tròn tròn, vóc người có chút gầy gò, lúc này nàng mang theo chiếc thùng giữ ấm, một tay mang theo cái túi nilon, trên cánh tay còn mang theo mấy bộ quần áo, thở hồng hộc, dáng dấp có chút chật vật.

"Cô Dương." Thảo Nhi vui vẻ nghênh đón.

"Thảo Nhi, em vẫn ổn chứ, cô đúng là mệt chết rồi. Cô lái xe điện đến, không nghĩ tới nửa đường lại hết điện. Em ăn cơm chưa, cô mang cho em phần cơm, còn có, trên người em sao lại bẩn như thế? Không phải lần trước cô đã tắm cho em..."

Cô Dương nhìn thấy Thảo Nhi, liền bắt đầu không ngừng mà lải nhải.

Thảo Nhi đứng ở bên người nàng, chỉ biết toét miệng cười.

Đúng lúc này, cô Dương nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra từ trong nhà, không khỏi sửng sốt một chút.

Nàng hơi kinh ngạc mà hỏi Thảo Nhi: "Hắn là ai?"

"Thần tiên đại nhân rất tốt." Thảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.

"Thần tiên đại nhân?" Cô Dương ngạc nhiên, sau đó rất cảnh giác mà nhìn Hà Tứ Hải, đồng thời ngăn Thảo Nhi ở sau lưng mình.

"Anh muốn làm gì?" Cô Dương đứng ở phía xa, hỏi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nghe vậy trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào.

Thấy Hà Tứ Hải lộ vẻ chần chờ, cô Dương càng thêm hoài nghi rồi.

Đúng lúc này, Uyển Uyển mang theo đèn Dẫn Hồn đi ra từ trong nhà, tò mò nhìn về phía nàng.

Nhìn thấy một cô bé đi ra, cô Dương thở nhẹ ra một hơi, nhưng vẫn không từ bỏ cảnh giác.

"Cô là giáo viên của Thảo Nhi? Đến thăm Thảo Nhi?" Hà Tứ Hải hỏi.

Cô Dương không hề trả lời hắn, thế nhưng Thảo Nhi lại nhỏ giọng nói: "Nàng chính là cô Dương."

"Thảo Nhi, đừng nói chuyện." Cô Dương vội vàng đổi tay cầm chén giữ ấm, sau đó kéo Thảo Nhi lại.

"Lại đây ngồi xuống nói rồi đi." Hà Tứ Hải nói.

"Anh còn không nói với tôi, anh là người nào? Đến đây làm gì?" Cô Dương đương nhiên là sẽ không tiến lên, mà là tiếp tục hỏi tới.

Đúng lúc này, một người lại đi ra từ trong nhà.

Cô Dương còn không thấy rõ là ai, chỉ nghe đối phương kêu lên: "Cô Dương."

Tất cả đồ trên tay cô Dương đều rơi xuống ở trên mặt đất.

"Đại... Đại... Đại Tráng?" Ánh mắt của nàng trợn tròn, cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống lan ra khắp cả người, toàn thân đều cảm nhận được một cỗ ý lạnh.

Thân thể đều nhịn không được mà run rẩy, nàng muốn chạy, nhưng mà lại không bước nổi.

"Cô Dương, cô đừng sợ." Diệp Đại Tráng an ủi.

Có thể không sợ sao?

Thảo Nhi thấy anh trai đi ra từ trong nhà liền rút cánh tay bị cô Dương lôi kéo ra, chạy về phía anh trai.

Cô Dương vốn đang bị dọa cho cả người cứng ngắc, không biết lấy sức lực từ chỗ nào, lập tức Thảo Nhi lại từ phía sau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment