"Thảo Nhi là em gái em, vẫn còn nhỏ như thế, em không nên hại nàng." Cô Dương kéo Thảo Nhi ra phía sau mình.
"Cô Dương?" Diệp Đại Tráng nghi hoặc mà gọi một tiếng, trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại.
"Được rồi, chúng tôi không phải đến để hại người, cũng không phải người xấu gì cả, vào nhà rồi lại nói đi." Hà Tứ Hải khẽ nói.
"Tôi làm sao biết các người không phải người xấu, còn có... Còn có... Hắn... Hắn..." Cô Dương chỉ vào Diệp Đại Tráng nói.
"Cô Dương, đây là anh trai em, bọn họ không phải người xấu." Thảo Nhi lại lần nữa tránh thoát khỏi tay cô Dương, chạy về phía Diệp Đại Tráng.
Cô Dương lần này nhất thời không phản ứng lại, không kịp kéo.
Thảo Nhi chạy đến bên cạnh Diệp Đại Tráng, nắm tay của hắn, ngay lập tức liền cảm thấy an lòng.
Cô Dương thấy vậy thì cắn răng, nơm nớp lo sợ mà sải bước lên phía trước mấy bước.
Sau đó như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nhặt tất cả đồ rơi xuống đất lên, sau đó nhanh chân đi theo mấy người Hà Tứ Hải.
Nhìn cô Dương bày ra dáng vẻ dũng cảm tiến tới, anh dũng hy sinh, hùng hồn chịu chết, Hà Tứ Hải không nhịn được mà nở nụ cười.
"Hiện tại cô không sợ nữa rồi sao?"
"Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa, Dương Tĩnh tôi sống hơn ba mươi năm, tự nhận là chưa từng làm chuyện gì có lỗi với lương tâm, sợ anh làm gì?" Dương Tĩnh rất là kiên cường.
Nhưng Hà Tứ Hải vẫn nhìn thấy hai chân của nàng đang run cầm cập.
Nhưng mà có thể lẽ nói ra lời như vậy, đúng là khiến cho người ta phải kính nể.
"Cô Dương, ngồi đi." Hà Tứ Hải cầm lấy nửa bên ghế nhỏ rồi đưa tới bên cạnh nàng.
"Được... được..., cảm ơn."
Tuy rằng ngoài miệng cô Dương nói thì kiên cường, thế nhưng sợ sệt vẫn là sợ sệt.
Đặc biệt là Diệp Đại Tráng bên cạnh còn đang cười hì hì nhìn nàng.
Nàng quá quen thuộc với Diệp Đại Tráng, bởi vì trước đây cũng là học sinh của nàng.
Bởi vì gia đình Diệp Đại Tráng, nàng còn từng trợ giúp hắn nhiều thứ.
Nàng đương nhiên là cũng biết chuyện Diệp Đại Tráng rơi vào suối rồi chết bất ngờ.
Thảo Nhi còn từng về nhà nàng ở mấy ngày, nhưng mà sau đó Thảo Nhi lại từ mình chạy trở về.
Điều kiện nhà cô Dương cũng không phải là rất tốt, hai vợ chồng đều là giáo viên.
Một người là giáo viên tiểu học, một người là giáo viên trung học.
Tiền cũng không có bao nhiêu, thân thể của mẹ chồng lại không tốt, thường xuyên nằm trên giường.
Cô Dương còn có một người con gái, bởi vì khó sinh nên thiếu oxy, người có chút ngây ngốc, cũng cần người chăm sóc.
Tuy Thảo Nhi nhỏ nhưng nàng đều hiểu, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho nhà cô Dương.
Nhìn Cô Dương nơm nớp lo sợ ngồi xuống, Hà Tứ Hải nói: "Đừng sợ."
"Tôi không sợ." Cô Dương lớn tiếng nói.
Nhưng mà hai tay của nàng cũng không biết nên đặt thế nào, một hồi lại nắm tay, lúc thì vươn tay, một hồi lại bất an vuốt nhẹ trên hai đùi.
Hà Tứ Hải cũng không chọc thủng nàng, mà là trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh ngưỡng cửa.
Không phải là không muốn ngồi ghế, chủ yếu là trong nhà thực sự không có, ngoại trừ chiếc ghế đẩu mà cô Dương đang ngồi ra thì còn có một cái ghế trúc, nhưng mà trên ghế đã thiếu đi mấy thanh tre, ngồi rất cấn cổ, còn không bằng ngồi ở ngưỡng cửa.
Nhưng mà nhìn Hà Tứ Hải tùy ý như vậy, Cô Dương cũng bình ổn hơn một chút.
"Tôi là Hà Tứ Hải, chỉ là một người bình thường, một nghề khác chính là kiêm chức dẫn độ vong hồn có tâm nguyện chưa xong." Hà Tứ Hải chỉ chỉ Diệp Đại Tráng bên cạnh.
Cô Dương nghe vậy, một mặt không tin.
Nhưng mà Diệp Đại Tráng quả thực là đang đứng ở trước mắt của nàng, lẽ nào trước đó Diệp Đại Tráng không chết, cũng có khả năng này, dù sao nàng cũng không nhìn thấy thi thể.
"Đại Tráng, em mang Thảo Nhi đi chơi một hồi, anh nói chuyện với cô giáo một chút." Hà Tứ Hải nói.
Diệp Đại Tráng nghe vậy rất hiểu chuyện mà gật gật đầu, sau đó dắt em gái đi vào nhà bếp, hắn nhớ tới trong nồi đang còn ngâm khoai tây, thời gian dài sẽ hỏng.
Nhưng mà Diệp Đại Tráng đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở trước mặt mọi người.
"Anh trai." Thảo Nhi lo lắng hô.
Nàng nhìn tay của mình một chút, rõ ràng mới vừa rồi còn đang nắm mà, làm sao lại đột nhiên không thấy nữa. Nàng quýnh đến mức sắp khóc rồi.
"Em cũng đi cùng đi." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển đang ngồi xổm ở bên cạnh.
"Được." Uyển Uyển cầm theo đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh rồi đứng lên, sau đó chạy về phía Thảo Nhi.
Sau khi đèn Dẫn Hồn đến gần, Diệp Đại Tráng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Cô Dương trợn mắt ngoác mồm, không khỏi nuốt nước bọt một hồi.
"Đó là đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, vừa nãy Đại Tráng ra khỏi phạm vi của ánh đèn cho nên đã biến thành quỷ, do đó các người mới không nhìn thấy." Hà Tứ Hải giải thích.
Cô Dương lúc này mới có chút tin, sau đó có chút bất an hỏi: "Trên thế giới thật sự có quỷ sao?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Anh mới vừa nói, anh là người trợ giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện là...là gì nhỉ?" Cô Dương lại hỏi.
"Người tiếp dẫn giúp hoàn thành tâm nguyện." Hà Tứ Hải nói.
"Đại Tráng có tâm nguyện gì..."
Cô Dương vừa muốn hỏi, nhìn thấy Thảo Nhi đột nhiên cảm thấy vấn đề này có chút ngu xuẩn.
"Người chết rồi đều sẽ đi tới Minh Thổ, nếu như tâm nguyện chưa xong thì sẽ lưu lại thế gian không muốn rời đi. Lúc tôi gặp phải Đại Tráng, hắn đang tìm cha mẹ hắn, muốn bọn họ có thể về nhà chăm sóc Thảo Nhi..." Hà Tứ Hải cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía ba đứa nhóc.
"Ai..." Cô Dương nghe vậy thì thở dài một tiếng thật sâu.
Loại gia đình chỉ sinh không nuôi như này thực ra cũng không hiếm thấy ở nông thôn. Cô Dương dạy học nhiều năm như vậy, đã không phải không ít trường hợp.
Nhưng mà bên trong những gia đình khác ít nhất còn có những người lớn khác, không giống như Đại Tráng và Thảo Nhi.
"Mẹ của Đại Tráng tên là Diêu Quế Hồng, là người gả tới từ nơi khác, vào lúc Thảo Nhi một tuổi liền bỏ đi. Có người nói là bởi vì ba Đại Tráng thường xuyên đánh nàng, cũng có người nói là bỏ đi cùng người khác. Tôi cũng không rõ nguyên nhân cụ thể cho lắm..."
"Ba của Đại Tráng tên là Diệp Tông Thắng, tôi chưa từng thấy mẹ của hắn, nhưng có thấy ba của hắn mấy lần rồi, rất nghiện thuốc lá. Người cũng tương đối ác, nói chuyện rất lớn tiếng, ấn tượng của tôi về hắn không tốt lắm, đánh giá của người trong thôn đối với hắn cũng không tốt lắm." Cô Dương đè thấp tiếng nói.
"Sau khi Đại Tráng đi, ba của Đại Tráng cũng đi ra ngoài làm công, có nói là đi tìm mẹ của hắn. Mấy năm đầu tôi nghe Đại Tráng nói còn có trở về, sau đó thì không có trở lại nữa, ngay cả ông nội của Đại Tráng chết cũng không có trở lại."
"Trước đây Đại Tráng học tập rất là tốt, sau khi ông nội hắn qua đời, trong nhà không có người chống đỡ kinh tế, hắn lại phải chăm sóc em gái... Thảo Nhi cũng cực kỳ cố chấp, tôi từng muốn đưa nàng về nhà chúng tôi sống cùng, một mặt bởi vì Thảo Nhi không muốn, ở một phương diện khác thì điều kiện nhà chúng tôi cũng không tốt lắm..."
Sau khi chậm rãi bắt đầu trò chuyện, cô Dương dần dần cũng quên đi hoảng sợ, nói ra rất nhiều chuyện.
Diệp Đại Tráng đã thu dọn xong nồi từ lâu, thế nhưng rất hiểu chuyện mà không quấy rối bọn họ, hắn biết người lớn có lời muốn nói.
Thế hắn hắn nấu một nồi nước nóng, giúp Thảo Nhi rửa mặt một chút.
Nhìn dáng vẻ thành lại mà lại gọn gàng của hắn, khẳng định không phải là lần đầu tiên.
Chuyện nên hỏi cũng đã hỏi xong rồi, cũng không có phải lưu lại nữa.
Thế là Hà Tứ Hải đứng lên phủi mông một cái, nói với ba đứa nhóc: "Đi thôi."
"Các người... Các người muốn đi đâu?" Cô Dương hỏi.
Nàng hiện tại đã không sợ nữa, nhưng vẫn có chút không yên lòng.
"Dẫn bọn họ đi tìm ba mẹ của bọn họ." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy các người lúc nào trở về, Hà tiên sinh, tôi làm sao có thể liên lạc với ngài đây?" Cô Dương nói.
Nói xong lại giải thích: "Tôi chủ yếu là không yên lòng Thảo Nhi."
"Tôi sẽ mang Thảo Nhi trở về, như vậy đi, tôi cho cô phương thức liên lạc." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy làm phiền Hà tiên sinh rồi." Cô Dương vội vàng nói.
Sau đó ghi nhớ phương thức liên lạc của Hà Tứ Hải.
"Tôi còn mang cho Thảo Nhi bộ quần áo và một ít ăn." Cô Dương nói xong liền lấy đồ mà nàng mang đến ra.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Thảo Nhi, sau đó nói: "Chúng tôi sẽ mang theo quần áo, cô mang đồ ăn về đi."
Diệp Đại Tráng nghe vậy, trực tiếp tiến lên cầm bộ quần áo trên tay Dương Tĩnh rồi nói: "Cảm tạ cô, cô Dương."
"Không cần, Đại Tráng, cháu là đứa nhỏ ngoan, nhớ chăm sóc tốt cho em gái." Dương Tĩnh nhân cơ hội xoa gò má của Diệp Đại Tráng một cái, cảm xúc trên tay làm cho nàng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra.
"Các người là lái xe tới sao? Mang thững thứ đồ này này đi đi, không phiền phức." Cô Dương nói.
Diệp Đại Tráng nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, đưa tay kéo Uyển Uyển bên cạnh, Diệp Đại Tráng vội vàng chạy tới, một tay nắm tay Hà Tứ Hải, một tay nắm tay em gái Thảo Nhi.
Sau đó bọn họ chớp mắt liền biến mất ở trước mắt Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh ngây ngốc nhìn về chỗ bọn họ biến mất.
Sau đó chậm rãi giơ tay lên, sờ lên trên trán của mình.
------
Dịch: MBMH Translate