"Đây là nhà của tiếp dẫn đại nhân sao?" Diệp Đại Tráng nhìn bốn phía một chút, hắn từng đến một lần cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc.
Thảo Nhi thì trốn ở sau anh trai, vừa sợ hãi lại vừa tự ti.
Sợ sệt là bởi vì đột nhiên xuất hiện tại một chỗ xa lạ.
Tự ti là bởi vì chưa từng thấy nơi "Xa hoa", không nhiễm một hạt bụi, sàn gạch đều có thể phản chiếu ra bóng của nàng như này.
Lại nhìn đôi giày vừa rách vừa bẩn trên chân mình, càng thấy có loại cảm giác không chỗ đặt chân.
"Đúng, đây là nhà anh, các em ngồi trước đi, cần uống nước không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Diệp Đại Tráng dắt Thảo Nhi, có chút thấp thỏm nói: "Chúng... Chúng em có thể sẽ làm bẩn nhà của ngài."
"Không sao cả, lại nói, làm bẩn thì quét dọn một chút không phải là được rồi sao?"
Hà Tứ Hải nói xong, lại bảo bọn họ ngồi xuống.
Diệp Đại Tráng lúc này mới lôi kéo Thảo Nhi, thấp thỏm ngồi xuống ở bên cạnh.
Hà Tứ Hải không châm trà cho bọn hắn, suy nghĩ một chút liền lấy cho hai người bọn hắn một người một ly nước trái cây, đây là nước mà Đào Tử hay uống.
Đương nhiên cũng cho Uyển Uyển bên cạnh một ly.
Đồng thời nói với nàng: "Em đi xem xem mẹ của em có ở nhà không, nếu như ở nhà thì làm phiền nàng tới đây một chuyến."
"Được."
Uyển Uyển ôm nước trái cây giống như là Thổ Hành Tôn, xuyên về phía mặt đất một cái, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thảo Nhi nhìn mà trợn tròn mắt.
Vừa nãy nàng đều chưa chuẩn bị xong, tốc độ lại quá nhanh cho nên không có cảm giác gì.
Hiện tại thấy em gái dĩ nhiên lại có thể chui vào trong đất, đương nhiên là rất giật mình.
"Uống đi." Hà Tứ Hải nói với hai người.
"Cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân." Diệp Đại Tráng nghe vậy lập tức nói cảm ơn.
Thảo Nhi thấy anh trai nói cảm ơn, cũng vội vàng nói cảm ơn theo.
"Trước khi tìm được ba mẹ thì em và em gái cứ ở chỗ này của anh trước đi." Hà Tứ Hải nói.
"Chuyện này... như vậy có được không?" Diệp Đại Tráng có chút thấp thỏm nói.
"Có cái gì mà không thể, lại nói, em đưa gáo hồ lô cho anh rồi, anh còn chưa cảm ơn em nữa đây." Hà Tứ Hải nói xong, giơ gáo hồ lô lên.
Nhưng mà ở trong lòng của Diệp Đại Tráng thì một cái gáo hỏng kia thì có gì mà phải cảm ơn chứ, vứt trên mặt đất đều không nhất định có người cần.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Hà tiên sinh, là tôi." Chu Ngọc Quyên ở ngoài cửa nói.
Hà Tứ Hải đi tới mở cửa, quả nhiên là Chu Ngọc Quyên và Uyển Uyển đang đứng ở ngoài cửa, trong tay Uyển Uyển còn ôm nước trái cây của nàng.
"Vào đi, có chút việc muốn nhờ dì." Hà Tứ Hải vội vàng để các nàng vào.
Thảo Nhi có chút bất an mà dịch người lại gần Diệp Đại Tráng.
"Thảo Nhi không phải sợ, anh trai ở đây." Diệp Đại Tráng an ủi.
Trên thực tế trong lòng hắn cũng đang loạn tùng phèo, thế nhưng vì bảo vệ em gái, hắn phải dũng cảm.
"Ừm." Thảo Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, có anh trai ở đây, nàng không sợ cái gì cả.
"Trong nhà khách tới sao." Chu Ngọc Quyên đi vào trong nhà, nhìn thấy hai đứa bé thì lập tức mỉm cười.
Chu Ngọc Quyên là người thông minh, cho dù cả người hai đứa nhóc đều bẩn thỉu, nàng cũng không biểu hiện ra một tia ghét bỏ nào, vẫn là một mặt hòa ái.
"Đây là mẹ của Uyển Uyển, các em có thể gọi nàng là dì Chu."
"Đây là Diệp Đại Tráng và em gái của hắn- Diệp Thảo Nhi."
"Chào dì Chu."
Diệp Đại Tráng vội vàng đứng lên từ trên ghế, có chút bất an mà gọi một tiếng, Thảo Nhi trốn sau lưng hắn, nhỏ giọng nói một tiếng chào.
Diệp Đại Tráng cảm nhận được bất an, chủ yếu là bởi vì Chu Ngọc Quyên sống cuộc sống ưu việt nhiều năm, trên người tự có một cỗ quý khí.
Diệp Đại Tráng nhìn lại mình một chút, quần áo vừa nát vừa cũ, bẩn thỉu, đứng ở trước mặt của nàng, không tự chủ mà cảm thấy một tia tự ti, đồng thời cũng đề phòng hơn một chút. Đây đều là chuyện bình thường.
"Chào các cháu." Chu Ngọc Quyên nhẹ giọng chào hỏi.
Giọng của nàng rất ôn nhu, khiến cho sự sợ hãi và đề phòng trong lòng hai người vơi đi đôi chút.
"Dì Chu, gọi dì tới đây là muốn dì tắm giúp Thảo Nhi, đợi cháu xuống dưới nhà mua cho nàng một bộ quần áo sạch để thay." Hà Tứ Hải nói.
Hà Tứ Hải vì sợ tổn thương lòng tự tôn của bọn họ nên không nói thẳng bọn họ bẩn.
"Chuyện này đơn giản."
Chu Ngọc Quyên vẫy vẫy tay với Thảo Nhi: "Đến đây với dì nào."
Thảo Nhi có chút sợ sệt mà trốn về phía sau Diệp Đại Tráng.
"Thảo Nhi đừng sợ, có anh trai ở chỗ này." Diệp Đại Tráng an ủi.
Thế nhưng Thảo Nhi vẫn có chút sợ sệt.
Lúc này Uyển Uyển chạy tới, kéo Thảo Nhi rồi nói: "Hi hi... Đây là mẹ em, mẹ em rất tốt."
Đại khái bởi vì từ mẹ này đã đánh động đến Thảo Nhi, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên trộm liếc nhìn Chu Ngọc Quyên, lại nhanh chóng mà cúi thấp đầu, nhưng mà mẹ của em gái hình như thật sự là người tốt.
Thế là nàng đi ra từ phía sau lưng Diệp Đại Tráng.
------
Dịch: MBMH Translate