Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 656 - Chương 656: Lo Lắng Âm Thầm.(2)

Chương 656: Lo Lắng Âm Thầm.(2) Chương 656: Lo Lắng Âm Thầm.(2)

Chu Ngọc Quyên tiến lên kéo nàng, thân thể của Thảo Nhi có chút run rẩy, nhưng chung quy lại không có rụt về.

"Dùng đồ của Đào Tử là được rồi, cháu mang Uyển Uyển đi trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo thích hợp về." Hà Tứ Hải vội vàng bàn giao.

Chu Ngọc Quyên gật gật đầu, sau đó cúi đầu ôn nhu nói với Thảo Nhi: "Cháu tên là Diệp Thảo Nhi sao? Cái tên này đúng là rất hay, năm nay mấy tuổi rồi? Có đến trường hay không?" Chu Ngọc Quyên nhẹ nhàng hỏi.

Một đứa nhỏ đơn thuần như Thảo Nhi sao có thể là đối thủ của người nhiều kinh nghiệm như Chu Ngọc Quyên, một người hỏi một người đáp, lòng đề phòng giảm xuống theo đường thẳng.

"Đại Tráng, em ở trong này chờ Thảo Nhi, nếu như cảm thấy chán thì có thể xem ti vi." Hà Tứ Hải lại dặn dò Đại Tráng.

"Không cần, không cần, em chờ ở đây là được rồi, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Đại Tráng vội vàng lắc lắc đầu.

Hà Tứ Hải nghe vậy cười cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ ở trên vai hắn.

Một cỗ khí tức màu xám trút xuống theo bả vai của hắn.

Sau đó quần áo vừa cũ vừa bẩn trên người Diệp Đại Tráng bắt đầu thay đổi, biến thành một bộ quần áo mùa đông, ngay cả chiếc giày cũ nát trên chân đều biến thành một đôi giày thể thao màu trắng.

Mà cả người hắn đều trở nên sạch sẽ hơn.

Thực ra dáng vẻ của quỷ chính là hình ảnh phản chiếu suy nghĩ của con người, là một loại nhận thức vốn có từ sâu trong linh hồn, cảm giác mình hẳn nên là dáng dấp như vậy, chết như nào thì chính là dáng vẻ như thế.

Rất khó có thể thay đổi loại nhận thức vốn có này.

Con mắt của Uyển Uyển chính là nguyên lý như vậy, thực ra đối với linh hồn mà nói thì có mắt hay không căn bản không có gì khác nhau cả.

Thế nhưng nhận thức của Uyển Uyển bởi vì chịu ảnh hưởng khi còn sống, cho là mình không có mắt, cho nên mới biến thành dáng vẻ không có mắt.

Nói Hà Tứ Hải dùng thần lực chữa khỏi con mắt của nàng, không bằng nói là bởi vì nàng tín nhiệm Hà Tứ Hải, do đó xoay chuyển nhận thức của mình cho nên con mắt mới khôi phục lại.

Mà hình tượng hiện tại của Diệp Đại Tráng chính là bởi vì Hà Tứ Hải dùng thần lực biến thành, chờ sau khi thần lực tiêu tan.

Diệp Đại Tráng sẽ biến thành dáng vẻ trước đây, đây là chuyện không đổi được.

Trừ phi hắn có thể dựa vào sức mạnh tâm linh của chính mình xoay chuyển nhận thức về dáng vẻ của bản thân.

Diệp Đại Tráng có chút kinh hỉ mà nhìn dáng vẻ mới của mình.

"Cảm ơn thần tiên đại nhân."

"Được rồi, em ở trong này chờ Thảo Nhi đi ra đi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, lại giúp bật tivi, sau đó lúc này mới dắt Uyển Uyển đi ra ngoài.

Gần tiểu khu có một trung tâm thương mại, bán chủ yếu là thực phẩm, vật dụng hàng ngày, nhưng cũng có bán một ít quần áo theo mùa, khá giống loại hình thức Wal-Mart kia.

Nhìn Hà Tứ Hải đi ra ngoài, Diệp Đại Tráng đi tới cửa phòng tắm nói: "Thảo Nhi, anh trai chờ em ở ngoài."

"Được." Thảo Nhi nhỏ giọng đáp một tiếng.

Sau đó liền nghe thấy nàng rì rà rì rầm nói chuyện gì đấy với dì Chu.

Diệp Đại Tráng lại lần nữa đánh giá bốn phía, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.

Nhưng mà trong đôi mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, hắn không biết con đường sau này nên đi như thế nào.

Tìm được ba mẹ rồi, bọn họ sẽ chăm sóc thật tốt cho Thảo Nhi sao?

Trong lòng hắn mơ hồ có chút lo lắng.

Hà Tứ Hải bao lớn bao nhỏ trở về, Uyển Uyển theo ở phía sau, cầm một cái kẹo mút cực lớn vui vẻ ra mặt, đây là phí vận chuyển của nàng.

Thảo Nhi đã tắm xong, đang ngồi trên ghế cùng xem tivi với Đại Tráng.

Bởi vì không có quần áo, trên người bọc một cái khăn tắm, bên ngoài khăn tắm lại bao bọc một chiếc chăn mỏng, cộng với trong nhà có lò sưởi, cho nên Thảo Nhi không cảm thấy lạnh một chút nào.

Nàng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh trai, nhìn chằm chằm phim hoạt hình trên tivi.

Dù hiểu chuyện như thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn còn là con nít.

Chu Ngọc Quyên giặt quần áo của Thảo Nhi trong phòng tắm, thực sự quá bẩn rồi, giặt ra từng chậu nước đục.

"Dì Chu, giặt không sạch thì không cần giặt nữa, cháu mua cho Thảo Nhi một bộ khác, còn cần phiền dì thay cho nàng một chút." Hà Tứ Hải nói.

"Những thứ này dù sao cũng là quần áo của Thảo Nhi, Thảo Nhi có muốn hay không thì chúng ta cũng không biết, không thể tự ý làm chủ vứt quần áo của nàng được." Chu Ngọc Quyên nói.

"Dì Chu, vẫn là dì tỉ mỉ, nhưng mà không cần giặt nữa, trực tiếp bỏ vào trong máy giặt đi."

"Vẫn nên giặt tay một hồi, máy giặt không nhất định có thể giặt sạch được." Chu Ngọc Quyên nói.

Nhưng mà nàng đứng dậy chuẩn bị giúp Thảo Nhi thay quần áo trước.

Sau đó nàng nhìn thấy cái kẹo mút cực lớn trong tay của Uyển Uyển.

"Hi hi..." Uyển Uyển ngây ngốc mà vui sướng.

"Kẹo lớn như vậy sao." Chu Ngọc Quyên cũng không lập tức nói nàng.

"Hừm, ông chủ mua cho con, hi hi... phí chạy việc." Uyển Uyển đắc ý nói.

"Có đúng không? Lợi hại như vậy sao, nhưng mà con không thể ăn trong một lần được, bởi vì quá lớn rồi." Chu Ngọc Quyên nói.

"Quá lớn rồi... hi hi..."

Chu Ngọc Quyên nhận cái túi mà Hà Tứ Hải đưa tới, dắt Thảo Nhi đi vào gian phòng.

Từ khi Uyển Uyển trở về, Thảo Nhi và Đại Tráng đã nhìn thấy cây kẹo mút lớn trong tay nàng, bất quá Đại Tráng rất nhanh đã quay đầu đi chỗ khác, mà Thảo Nhi lại không nhịn được mà nhìn lén nhiều lần.

Sau khi Thảo Nhi thay xong quần áo, đi ra từ gian phòng, Đại Tráng ngồi ở trên ghế sô pha không nhịn được mà nhảy xuống.

Chạy đến trước mặt Thảo Nhi, hưng phấn nói: "Thảo Nhi, em đúng là xinh đẹp."

Trên người Thảo Nhi mặc một chiếc áo lông tay lớn, khá giống với áo cánh dơi, phía dưới là một chiếc quần nhung màu đen, trên chân là một đôi giày da tròn nhỏ xinh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment