Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 657 - Chương 657: Em Là Người Lớn Rồi.

Chương 657: Em Là Người Lớn Rồi. Chương 657: Em Là Người Lớn Rồi.

Tóc tai rối tung cũng đã được Chu Ngọc Quyên chải lại gọn gàng, tóc mái dài được Chu Ngọc Quyên dùng một cái kẹp lên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng.

Mắt của Thảo Nhi không lớn, dài nhỏ mà cong lên, là một đôi mắt phượng rất đẹp.

Sống mũi không cao lắm, nhưng ở trên gương mặt bé nhỏ hình bầu dục cũng không cảm thấy xấu, miệng khá lớn, da dẻ không phải là rất trắng, thế nhưng rất tinh tế.

Nghe thấy anh trai khen mình đẹp, Thảo Nhi lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Con mắt lập tức híp thành một đường cong, nhếch miệng lên, như là một con cáo nhỏ giảo hoạt, rất đáng yêu.

"Đến, cho các em ăn cái này." Hà Tứ Hải móc kẹo mút đã mua từ lâu ra đưa cho bọn họ.

Trong đôi mắt của Thảo Nhi hiện rõ sự mừng rỡ, nhưng cũng không có đưa tay nhận, mà là nhìn về phía anh trai.

Đại Tráng gật gật đầu, Thảo Nhi lúc này mới đưa tay nhận lấy.

"Cảm ơn." Nàng nhỏ giọng nói.

"Thật ngoan." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Đi chơi cùng với Uyển Uyển đi." Hà Tứ Hải nói.

Thảo Nhi gật gật đầu, sau đó đi tìm Uyển Uyển đang ngồi ở bên cạnh bàn, vui sướng ăn kẹo ngọt trong tay.

Nhưng mà đi được nửa đường, nàng lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Đại Tráng.

"Đi chơi đi." Đại Tráng nói.

Thảo Nhi lúc này mới tiếp tục đi về phía Uyển Uyển.

"Cái này cho em." Hà Tứ Hải đưa một chiếc kẹo mút khác trên tay cho Đại Tráng.

"Em đã là người lớn rồi." Đại Tráng nhìn Hà Tứ Hải, nói nghiêm túc.

"Anh biết." Hà Tứ Hải trực tiếp nhét kẹo mút vào trong miệng của hắn.

Đại Tráng sợ kẹo rơi xuống đất nên vội vàng cầm lấy.

Sau đó nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

Hà Tứ Hải cũng xoa xoa đầu của hắn.

Sau đó xoay người đi vào nhà bếp, hắn đã mua chút đồ ăn từ trung tâm thương mại,

Nói đến buổi trưa, bọn họ còn chưa ăn cơm chính thức, cho nên hắn chuẩn bị làm chút món ăn.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, Đại Tráng đã đi tới cửa phòng bếp.

"Cần em giúp đỡ gì không?" Đại Tráng hỏi.

"Không cần, em ra ngoài chơi cùng mấy người Thảo Nhi đi, hoặc là xem phim hoạt hình một chút." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói.

"Em là người lớn rồi." Đại Tráng lại nói lần nữa.

"Hừm, anh biết, thế nhưng chỗ này của anh không có gì cần em giúp đỡ cả." Hà Tứ Hải nói.

Hắn cũng không chuẩn bị làm quá phức tạp, chỉ là bóc chút tôm và sò biển, làm chút mì hải sản.

"Dì Chu, cháu nấu mì hải sản, dì có muốn ăn không?" Hà Tứ Hải nói với Chu Ngọc Quyên đang phơi quần áo.

"Không ăn, các cháu ăn đi." Chu Ngọc Quyên quay đầu lại nói.

Sau đó nói với Uyển Uyển đang nằm trên mặt đất, chơi con gà đồ chơi của Đào Tử: "Đừng ăn kẹo nữa, sắp ăn mì hải sản rồi."

"Được." Uyển Uyển nghe vậy, rất nghe lời mà dùng giấy gói kẹo lại một lần nữa.

Thảo Nhi thấy vậy thì cũng học theo nàng, không ăn nữa.

"Các cháu đi theo dì, dì lấy nước cho các cháu súc miệng, nếu không đợi lát nữa ăn mì, trong miệng còn vị ngọt thì sẽ ăn không ngon." Chu Ngọc Quyên tỉ mỉ nói.

Sau đó dắt hai đứa nhóc vào phòng rửa mặt.

Về phần Đại Tráng, tuy rằng nhận kẹo mút, thế nhưng vẫn không ăn.

Chu Ngọc Quyên vào phòng rửa mặt, dùng ly súc miệng của Đào Tử lấy nước cho hai đứa nhóc súc miệng.

Sau đó lại tỉ mỉ lau vết kẹo dính trên miệng cho các nàng.

Lúc Chu Ngọc Quyên lau cho Thảo Nhi, nàng ngước cổ, ngơ ngác mà nhìn Chu Ngọc Quyên, cảm thấy nàng thật giống mẹ.

...

Nhà bếp.

"Đúng rồi, cô Dương thường xuyên giúp đỡ các em sao?"

Vì để tìm đề tài, Hà Tứ Hải mới hỏi Đại Tráng.

"Vâng, cô Dương là người rất tốt, trước đây còn trả tiền ăn giúp em, nhưng mà cô ấy cũng không có tiền..."

Từ trong miệng của Đại Tráng, Hà Tứ Hải biết được một số tình huống của nhà cô Dương.

Khó trách nàng nói điều kiện nhà mình cũng không tốt lắm, thế này sao có thể gọi là không tốt lắm, đã có thể tính là khó khăn rồi.

Cho dù như vậy, nàng còn có thể nghĩ đến Thảo Nhi, thực sự là một giáo viên tốt rất hiếm thấy.

"Vậy sau này có muốn báo đáp cô Dương hay không." Hà Tứ Hải nói.

Đại Tráng gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Chờ sau khi Thảo Nhi lớn, để nàng báo đáp cô Dương đi." Đại Tráng nói.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của hắn, cũng không nhiều lời.

Sau đó nói: "Anh đã nhờ bạn bè giúp đỡ tìm kiếm tin tức về ba mẹ của em rồi, anh nghĩ hẳn là rất nhanh sẽ tìm được bọn họ."

"Thật sao?" Đại Tráng nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng.

"Đương nhiên là thật, chút chuyện nhỏ này anh còn có thể gạt em sao?" Hà Tứ Hải nói.

Có quê quán và họ tên cụ thể muốn tìm được người ở trong xã hội bây giờ đều là chuyện quá dễ dàng.

"Cảm ơn thần tiên đại nhân, cảm ơn thần tiên đại nhân, ngài thật tốt..."

"Ha ha, anh cũng cảm thấy anh rất tốt." Hà Tứ Hải cười nói.

Đại Tráng nghe vậy gãi đầu một cái, lộ ra một nụ cười thật thà.

"Giúp anh bưng mì ra đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được." Đại Tráng nghe vậy lập tức vui vẻ đáp một tiếng.

Thần tiên đại nhân thật là một... thần tiên tốt.

Nếu như hắn có thể gặp được thần tiên đại nhân sớm một chút thì tốt rồi.

Hắn cảm thấy hắn lớn như vậy, ngày hôm nay chính là một ngày vui vẻ nhất.

Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy thì thật tốt.

Hắn biết đây là điều không thể.

Điều này làm cho trong lòng hắn có chút buồn bà, thế nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, bởi vì Thảo Nhi còn đang nhìn hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment