"Ăn có ngon hay không?"
"Hi hi... Ăn ngon." Uyển Uyển lớn tiếng nói.
Thảo Nhi và Đại Tráng thì yên lặng mà gật gật đầu.
Chu Ngọc Quyên gọt một ít trái cây cho mọi người rồi bưng lên.
Nghe vậy sờ sờ bụng nhỏ của Uyển Uyển.
"Ăn nhiều như vậy, buổi tối mẹ nấu đồ ăn ngon, con khẳng định là ăn không vô rồi." Chu Ngọc Quyên nói.
"Con ăn được, con siêu lợi hại." Uyển Uyển lớn tiếng nói.
"Có đúng không? Vậy buổi tối con nhất định phải ăn nhiều một chút nha." Chu Ngọc Quyên cười ha hả.
"Được nha." Uyển Uyển đồng ý rất kiên quyết.
Trên thực tế Chu Ngọc Quyên không tin tưởng một chút nào.
Thảo Nhi len lén nhìn Chu Ngọc Quyên, lại nhìn Uyển Uyển một chút, sau đó cúi đầu nhìn trong bát.
Một bát mì hải sản lớn đã ăn sạch bóng, ngay cả nước đều uống hết.
Nếu như không phải là vì lễ phép, nàng còn muốn liếm bát một chút.
Lớn như vậy, nàng chưa từng ăn qua mì nào ngon như vậy.
"Thảo Nhi và Đại Tráng, các em đã ăn no chưa?" Hà Tứ Hải hỏi hai đứa nhóc.
Thảo Nhi và Đại Tráng gật gật đầu, Hà Tứ Hải cũng không biết bọn họ có phải thật sự đã no rồi hay không, hay chỉ là bởi vì không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Nhưng mà một tô mì lớn, phỏng chừng cũng gần no rồi.
Hà Tứ Hải đẩy đĩa trái cây đến trước mặt bọn họ: "Vậy ăn chút hoa quả đi."
Sau đó đứng lên đến chuẩn bị sắp xếp bát đũa.
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nói: "Để dì làm cho."
"Không cần, để cháu làm là được rồi, dì trông bọn nhỏ một chút là được rồi." Hà Tứ Hải nói xong thì liếc nhìn Thảo Nhi.
Chu Ngọc Quyên lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu một cái.
"Thần tiên đại nhân, để em đến giúp ngài." Đại Tráng nhảy xuống từ trên ghế rồi nói.
"Được." Hà Tứ Hải không có từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Thảo Nhi cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Chu Ngọc Quyên kéo lại.
"Thảo Nhi, buổi tối đến nhà dì ăn cơm tối, dì nấu món ngon cho các cháu ăn."
Thảo Nhi nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
"Làm sao thế? Không thích đến nhà dì làm khách sao?"
Thảo Nhi lắc lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Để cháu hỏi anh trai đã."
"Anh trai nhất định sẽ đồng ý, đến lúc đó các cháu đều sẽ đi." Chu Ngọc Quyên nói.
"Hi hi... Em rất thích món ăn mà mẹ nấu, cơm mẹ nấu vô cùng ngon." Uyển Uyển ở bên cạnh vui vẻ nói.
"Nghe con nói như vậy, mẹ đúng là vô cùng hài lòng, Nếu như con yêu thích thì mẹ sẽ làm cho con ăn mỗi ngày." Chu Ngọc Quyên sờ sờ đầu nhỏ của nàng, lộ ra nụ cười đầy hưng phấn.
Thảo Nhi nhìn ở trong mắt, lộ ra vẻ hâm mộ, mẹ thật là tốt.
Nàng nhớ tới cô Dương, cô Dương cũng giống như mẹ vậy.
Nhưng mà cô Dương rất khổ cực, phải chăm sóc bà nội và chị gái, mỗi ngày đều bận từ hừng đông đến tận trời tối.
Nàng còn nhìn thấy cô Dương trốn ở trong phòng bếp lặng lẽ thút thít.
Cho nên nàng không muốn gây thêm phiền phức cho cô Dương, bởi vì nàng không phải là mẹ thật sự.
Mấy cái bát đũa chỉ rửa chốc lát là xong, đi ra liền thấy Uyển Uyển và Thảo Nhi đang chơi đồ chơi trong hộp của Đào Tử.
Tiểu Bạch nằm nhoài ở giữa các nàng, lười biếng vung vẩy đuôi.
Chu Ngọc Quyên ngồi ở bên cạnh vừa nhìn các nàng vừa tìm đọc tin tức trên điện thoại di động.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, Chu Ngọc Quyên cất điện thoại di động rồi nói: "Hà tiên sinh, buổi tối các người không cần nấu cơm tối đâu, đều đến bên kia ăn cơm tối đi."
"Ồ, không cần đâu, quá phiền phức rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Không phiền phức, Kiến Xuân tìm được một đầu bếp từ Hạ Kinh, tài nấu ăn vô cùng tốt, tối hôm nay đặc biệt làm mấy món cho chúng ta nếm thử." Chu Ngọc Quyên nói.
"Như vậy thì buổi tối đành làm phiền rồi." Hà Tứ Hải nghe vậy không từ chối nữa.
"Nhưng mà, dì Chu, sau này gọi cháu là Tứ Hải đi, đều gọi cháu là Hà tiên sinh, nghe có vẻ quá xa lạ rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Như vậy quá không lễ phép rồi." Chu Ngọc Quyên cười nói.
"Có cái gì mà không lễ phép, đều như thế cả." Hà Tứ Hải vung tay không để ý.
"Được rồi, vậy sau này sẽ gọi cháu là Tứ Hải, nói thực sự, dì thực ra cũng cảm thấy rất khó chịu, đã sớm muốn xưng hô như vậy rồi." Chu Ngọc Quyên tự nhiên hào phóng, khiến người ta cảm thấy rất có hảo cảm.
Đại Tráng ngồi ở bên cạnh, yên lặng mà nghe bọn họ nói chuyện, tuy rằng hắn cũng nghe không hiểu.
"Đại Tráng, em ra chơi cùng với em gái đi, anh nói chuyện với dì Chu." Hà Tứ Hải nói với hắn.
Đại Tráng nghe vậy thì hiểu chuyện mà đi về phía Uyển Uyển và Thảo Nhi.
"Dì Chu, nói vậy thì dì cũng nhìn ra rồi, Đại Tráng là quỷ. Nhưng mà dì không cần sợ hãi, thực ra quỷ không đáng sợ một chút nào, kẻ đáng sợ chính là người." Hà Tứ Hải nói.
Chu Ngọc Quyên gật gật đầu, nàng xác thực đã sớm phát hiện rồi.
"Dì không sợ, có thần tiên như cháu ở đây, dì còn có thể sợ một con quỷ nho nhỏ sao? Lại nói, dì cũng đã quen." Nàng nói xong liền nhìn về phía con gái với vẻ mặt hiền từ.
Hà Tứ Hải nói lại tình hình gia đình Đại Tráng đơn giản một hồi.
Sau khi Chu Ngọc Quyên nghe vậy, khắp gương mặt là đều thương hại, đồng thời lộ ra vẻ lo âu lờ mờ.
"Dì Chu, dì có lời gì thì cứ việc nói thẳng đi." Hà Tứ Hải nói.
"Dì lo lắng sau khi Đại Tráng tìm được ba mẹ của mình cũng vô dụng. Nếu như bọn họ mà lo cho hai đứa bé này thì đã sớm lo rồi, mà lùi một bước nói bọn họ thật sự đồng ý chăm sóc Thảo Nhi, lại thật sự sẽ dụng tâm chăm sóc sao?"
"Cháu cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, nhưng mà đây là tâm nguyện của Đại Tráng, tìm được ba mẹ của hắn trước rồi lại nói. Về phần Thảo Nhi, ý nghĩ của cháu chính là, cháu sẽ nuôi dưỡng nàng, ngược lại một người cũng là nuôi, hai người cũng là nuôi."
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì trong lòng hơi động, sau đó nói: "Như này không được."
"Làm sao lại không được rồi?"
"Một mặt là bởi vì cháu không phù hợp điều kiện nuôi dưỡng, mặt khác cháu và Lưu tiểu thư đều còn trẻ như vậy, phải có cuộc sống của chính mình, nuôi hai đứa bé sẽ chiếm dụng quá nhiều không gian riêng tư của hai người."
"Không có chuyện gì, cháu nghĩ Vãn Chiếu sẽ hiểu."
"Đây không phải là vấn đề có hiểu hay không, cháu nhìn xem như vậy có được hay không? Đến lúc đó bọn dì sẽ thu dưỡng Thảo Nhi, dì cũng rất yêu thích cô bé này, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện." Chu Ngọc Quyên nói.
"Ồ, như vậy không hay lắm đâu, gây thêm phiền phức cho các người rồi. Hơn nữa, chuyện này không cần thương lượng với chú Lâm một chút sao?" Hà Tứ Hải nói.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy nở nụ cười.
"Chút chuyện nhỏ này cần gì phải thương lượng với hắn, nói câu mạnh miệng, điều kiện nhà bọn dì cũng coi như là không tệ, nuôi dưỡng mười người tám người thì cũng đều có thể nuôi nổi. Thực ra trước khi tìm được Uyển Uyển dì cũng đã từng nuôi dưỡng không ít đứa nhỏ, chỉ có điều không đón về nhà mà thôi, thế nhưng hàng năm đều là bọn dì chi trả tất cả phí dụng."
"Hơn nữa cháu nhìn xem." Chu Ngọc Quyên chỉ về phía Thảo Nhi và Uyển Uyển.
Hai đứa nhóc đang tụm đầu lại với nhau, nhỏ giọng thầm thì, một mặt cao hứng nghiên cứu đồ chơi trên tay.
"Hai đứa nhóc cũng rất hợp nhau, vừa lúc có thể làm bạn. Uyển Uyển bình thường không phải theo dì thì chính là theo cháu. Nàng cũng cần một người bạn gần tuổi chơi cùng." Chu Ngọc Quyên nói.
Hà Tứ Hải nghe nàng nói như vậy, cảm giác thật giống như rất có đạo lý.
"Chờ tìm được ba mẹ của Đại Tráng rồi nói sau đi, nói không chừng bọn họ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ cũng nên." Hà Tứ Hải nói.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy cười cười, không lên tiếng.
Trên thực tế chính bản thân Hà Tứ Hải cũng không tin lời mình nói.
------
Dịch: MBMH Translate