Hà Tứ Hải nghe thấy cửa lớn bị đá vang thùng thùng, liền biết không phải Huyên Huyên thì chính là Đào Tử tan học trở về rồi.
Thế là đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.
Uyển Uyển cũng nghe thấy rồi, vội vàng chạy vèo vèo qua, về phần Chu Ngọc Quyên thì đi về trước rồi, nói muốn chuẩn bị cơm tối.
Uyển Uyển đi qua, Thảo Nhi cũng đi qua cùng, Đại Tráng đương nhiên cũng đi cùng rồi.
Hà Tứ Hải mở cửa, quả nhiên liền thấy Đào Tử mang cặp sách nhỏ đứng ở cửa.
Nàng ngước cổ vừa muốn gọi ba ba ôm, liền nhìn thấy Đại Tráng và Thảo Nhi đứng ở phía sau lưng Hà Tứ Hải.
"Ồ, anh trai chị gái, các người là ai vậy?"
Huyên Huyên ở đối diện đang chuẩn bị vào nhà nghe thấy vậy thì lập tức xoay người chạy tới.
Hà Tứ Hải không trả lời Đào Tử ngay, mà nói với Tôn Nhạc Dao đang chuẩn bị vào nhà: "Dì Tôn, lại phiền phức dì đón Đào Tử rồi."
"Có cái gì mà phiền chứ, nhưng mà dì còn tưởng rằng cháu không ở nhà đây." Nàng cũng có chút tò mò mà nhìn Thảo Nhi và Đại Tráng bên cạnh Hà Tứ Hải.
"Buổi chiều mới vừa trở về, đây là dì Tôn..." Hà Tứ Hải giới thiệu cho bọn họ.
Chỉ có Đào Tử xoa xoa đầu nhỏ, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Đúng rồi, buổi tối mẹ của Uyển Uyển mời chúng ta ăn cơm tối, dì không cần nấu đâu." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
Đây là chuyện Chu Ngọc Quyên dặn hắn, trước đó Tôn Nhạc Dao đã chuẩn bị một bữa tiệc nướng.
Để trả lễ, nàng lúc này mới muốn cũng làm một bữa lớn, bởi vì biết tay nghề của mình không phải là rất tốt cho nên đã đặc biệt mời một vị đầu bếp từ Hạ Kinh tới.
"Như vậy sao, vậy được rồi."
Tôn Nhạc Dao nghe vậy không nói thêm cái gì, gần đây đứa nhỏ hai nhà qua lại nhiều lần, quan hệ giữa hai nhà cũng tăng vụt lên, ăn một bữa cơm gì đó cũng không cần thiết phải khách sáo.
"Mẹ, con qua nhà Đào Tử chơi một hồi có được hay không?"
Huyên Huyên nhìn Đào Tử chạy vào nhà cùng các anh chị thì có chút lo lắng mà hỏi Tôn Nhạc Dao.
"Hừm, đi đi, nhưng mà nhớ uống nhiều nước một chút." Tôn Nhạc Dao dặn dò.
"Được." Huyên Huyên đáp ứng một tiếng, sau đó liền chen vào từ bên người Hà Tứ Hải.
Hay lắm, lần này trong nhà có năm đứa nhỏ rồi, quả thực có thể mở đại hội thiếu nhi rồi.
Cũng may Uyển Uyển, Thảo Nhi và Đại Tráng cũng không nói nhiều, chỉ có Đào Tử và Huyên Huyên là líu ra líu ríu nói không ngừng.
Đuổi theo anh trai nhỏ, chị gái nhỏ hết hỏi đông rồi tới tây.
"Đào Tử, con tới đây." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Đào Tử đang chơi đùa cùng với mấy nhóc Uyển Uyển.
"Ba ba, sao thế?" Đào Tử chạy tới tò mò hỏi.
"Tan học trở về rồi sao còn mang túi xách làm gì?"
Hà Tứ Hải đưa tay lấy túi xách trên vai nàng xuống, tuy rằng túi sách rất xẹp, bên trong cái gì cũng không có.
Thế nhưng đến trường thì phải có thái độ cần khi đến trường, mỗi ngày đi nhà trẻ, nàng đều sẽ mang theo trên lưng.
Đương nhiên, có lúc nàng cũng sẽ len lén nhét vào một ít đồ ăn vặt và đồ chơi, đây là một chuyện vừa kích thích vừa vui sướng.
Hà Tứ Hải có lúc cho dù phát hiện cũng làm như không nhìn thấy.
"Ha ha, con quên mất." Đào Tử ngây ngốc nói.
"Ba có chuyện muốn nói với con." Hà Tứ Hải đưa tay vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên trán cho nàng.
"Cái gì 'Bốn'?" Đào Tử nghiêng cổ, đôi mắt to tò mò nhìn hắn.
"Mấy ngày gần đây, chị Thảo Nhi và anh Đại Tráng sẽ ở lại nhà chúng ta, các con phải cố gắng ở chung, biết không?" Hà Tứ Hải nói.
"Bọn họ chơi với con sao?" Đào Tử hỏi.
"Đương nhiên là sẽ chơi với con rồi."
"Được, con sẽ ở chung thật tốt với bọn họ."
"Đào Tử thật ngoan, đi chơi đi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa ở trên đầu nàng, rồi bảo nàng tiếp tục đi chơi.
Đúng lúc này Đại Tráng đi tới, có chút ngạc nhiên hỏi: "Em gái là con gái của thần tiên đại nhân sao?"
"Hừm, coi như thế đi, sao em lại không chơi đùa cùng với các nàng vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Em là người lớn rồi." Đại Tráng nghiêm túc nói.
"Như vậy à, vậy thì anh bật phim hoạt hình cho em xem nhé." Hà Tứ Hải nói.
"Được, cảm ơn thần tiên đại nhân." Đại Tráng cao hứng nói.
...
"Hi hi... Hoan nghênh mọi người tới nhà của em nha, mẹ em nấu cơm ngon lắm đó nha." Uyển Uyển đứng ở cửa, bày ra dáng vẻ của chủ nhân giới thiệu với mọi người.
"Ngày hôm nay phần lớn đều không phải mẹ làm." Chu Ngọc Quyên đứng ở bên cạnh sờ sờ đầu nhỏ của nàng, hơi ngượng ngùng mà nói.
"Vậy cũng ăn rất ngon." Uyển Uyển nghe vậy lập tức nói, chỉ cần là đồ ăn thì đều ngon.
"Đương nhiên, nhanh để mọi người vào đi." Chu Ngọc Quyên vội vàng đón mọi người vào trong nhà.
Lâm Kiến Xuân và Lâm Trạch Vũ đều còn chưa trở lại, nhưng mà trong nhà đã bố trí đơn giản.
Có tiền, những chuyện này thực ra căn bản không cần Chu Ngọc Quyên tự mình động thủ.
Huống hồ nhà bọn họ còn là chủ khách sạn, nhân tài trên phương diện này quá nhiều.
Bởi vì mấy người Lâm Kiến Xuân còn chưa trở lại, trên bàn chỉ bày một ít món ăn nguội, trái cây và một ít bánh ngọt nhỏ tinh xảo, mọi người có thể ăn tùy ý.
"Chỗ có chút nhỏ." Chu Ngọc Quyên hơi ngượng ngùng mà nói.
Hà Tứ Hải làm bộ không nghe thấy, đây thực sự là...
Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên đi vào nhà bếp, một số món ăn mà đầu bếp đưa tới đều ở nhà bếp, tuy rằng có giữ ấm, thế nhưng thời tiết lạnh cho nên vẫn cần hâm lại mới được.
Uyển Uyển đang chia sẻ đồ chơi của nàng với các bạn.
Chỉ có Hà Tứ Hải rảnh rỗi, không biết làm gì.
Thế là hỏi thăm Chu Ngọc Quyên một chút rồi đi lên lầu.
Về đến nhà, Hà Tứ Hải lấy gáo hồ lô mang về từ Minh Thổ ra.
Sau đó lại lấy gáo hồ lô mang về từ nhà Đại Tráng ra.
Quả nhiên hai cái gáo hồ lô này ngoại trừ phía trên vẽ văn tự không giống nhau ra thì kích thước giống nhau như đúc.
Hà Tứ Hải ghép chúng nó lại với nhau, chính là một cái hồ lô hoàn chỉnh.
Nhưng mà buông lỏng tay lại biến thành hai cái gáo hồ lô.
Phải làm thế nào để chữa trị nó đây?
Hà Tứ Hải rơi vào trầm tư.
Suy nghĩ một chút, hắn chắp vá một lần nữa, sau đó kích phát thần lực.
Thần lực của Hà Tứ Hải đến từ Đào Thần và Tống Tử Nương Nương, hai vị thần này đều thuộc về thần mộc.
Thần lực trời sinh có chứa một cỗ lực lượng sinh trưởng.
Sau khi Hà Tứ Hải kích phát thần lực, hai chữ càn khôn được vẽ trên hồ lô lập tức được điểm sáng.
Giống như một người không nhìn thấy đang dùng chiếc bút lông dính màu vàng không ngừng viết ra từng nét.
Dần dần, những nét bút này bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
Ánh sáng vừa liễm mà lại nhu hòa, giống như thủy ngân, không ngừng lưu chuyển ở trên hồ lô.
Hà Tứ Hải thu hồi thần lực, buông tay ra, hồ lô trực tiếp trôi nổi và xoay vòng ở không trung, hai cái gáo hồ lô hợp lại làm một.
Ánh sáng màu vàng óng càng ngày càng sáng, chói mắt giống như mặt trời, nhìn thẳng vào, đôi mắt sẽ có cảm giác như bị đâm.
Nhưng ánh sáng này lại tụ mà không tán, chỉ là chặt chẽ bao vây quanh hồ lô.
Hà Tứ Hải dùng thần lực bảo vệ con mắt của mình mới khá hơn một chút.
Sau đó ánh kim giống như bị phai màu, một nửa đã biến thành màu trắng, một nửa thì biến thành màu đen như mực.
Cuối cùng tất cả ánh sáng thu lại trên mình hồ lô, làm cho hồ lô vốn màu vàng lập tức biến thành hai màu đen trắng, rơi xuống từ không trung.
Hà Tứ Hải đưa tay tiếp lấy.
Sau đó hắn lập tức có một loại cảm giác như liên kết huyết nhục, cũng biết được tên của hồ lô.
Hồ Càn Khôn.
Trong hồ càn khôn nhật nguyệt trường.
Càn khôn nhị khí nghịch âm dương.
Đồ chơi này có chút biến thái.
------
Dịch: MBMH Translate