Bên trong hồ Càn Khôn có càn khôn, có thể thi nạp nhật nguyệt tinh thần, đương nhiên chúng ta đều biết đây là khoác lác.
Nhưng mà bên trong xác thực có một không gian rất lớn, có thể thu nhận vật phẩm.
Mà ngoài ra, bên trong hồ lô Càn Khôn còn có Càn Khôn Nhị Khí, một âm một dương.
Chỉ cần bị khí này thổi tới, không quản là người hay là thần thì nhất định sẽ âm dương điên đảo, mất cân đối ngũ hành.
Đây là một loại thủ đoạn thảo phạt rất mạnh mẽ.
Bởi vì không quản là người hay là "Thần", thậm chí là thế giới này, đều không thể thoát khỏi âm dương ngũ hành, nói khuếch đại hơn chút thì vạn vật trên thế giới này đều do âm dương ngũ hành diễn biến ra.
Nếu như âm dương ngũ hành bị nhiễu loạn, nhất định mất trí đến hôn mê, thân thể biến xấu, bách bệnh quấn quanh người, sức sống suy yếu, cho dù là thần thì cũng phải ngã xuống.
Cho nên Hà Tứ Hải mới nói đây là một bảo bối "Biến thái".
Nhưng mà có bảo vật này trong tay, Hà Tứ Hải cảm giác sống lưng của mình thẳng hơn rất nhiều.
Không cần mỗi lần gặp phải thần linh nào đó đều sợ đầu sợ đuôi.
Hiện tại nếu mà gặp gỡ thì cứ cho một cái hồ lô trước đã, không chết rồi lại nói.
Nghĩ tới đây, lấy tính cách luôn trầm ổn của Hà Tứ Hải cũng không nhịn được mà bật cười.
Sau đó...
Hắn đối mặt với một đôi mắt to.
Hà Tứ Hải:  ̄ □  ̄ ||
Uyển Uyển: 归 ω 归.
Thật lúng túng.
"Em làm gì thế?" Hà Tứ Hải đè nén tiếng cười lại vào trong cổ họng rồi hỏi.
"Hi hi... Mẹ bảo em gọi anh đi ăn cơm." Uyển Uyển nói.
Tuy rằng bình thường nàng cũng hi hi, thế nhưng hiện tại hiahia lại khiến cho Hà Tứ Hải nghe ra cảm giác không giống nhau.
"Gọi ăn cơm không thể đi cửa lớn sao? Làm gì đột nhiên chui ra?" Hà Tứ Hải gõ nhẹ ở trên đầu nhỏ của nàng một cái.
Uyển Uyển oan ức ôm đầu nhỏ, nàng cảm thấy ông chủ là cố ý.
Sau đó có chút ngạc nhiên mà nhìn chăm chú vào hồ lô trắng đen trên tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hơi suy nghĩ, hồ lô lập tức thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một cái hồ lô tinh xảo chỉ to bằng bàn tay, lúc này Hà Tứ Hải mới cất nó đi.
Hắn đứng dậy hỏi: "Ba em trở về rồi sao?"
"Trở về rồi, em trai cũng trở về rồi, hi hi, còn mang về cho em một con robot." Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Có đúng không?" Hà Tứ Hải vừa nói vừa kéo nàng đi về phía nhà nàng.
Cũng không thể học nàng, "Xuyên" xuống đất mà đi được.
Chờ đi xuống lầu, mấy người Lâm Kiến Xuân quả nhiên đều trở về rồi, liền ngay cả Lưu Vãn Chiếu đều đến.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Lâm Kiến Xuân tiến lên đón, dù sao hắn cũng là chủ nhà.
"Chú Lâm, đêm nay quấy rối rồi." Hà Tứ Hải khách sáo bắt chuyện một tiếng.
"Hà tiên sinh nói chuyện khách sáo rồi, ngài có thể đến chính là rồng đến nhà tôm." Lâm Kiến Xuân khách sáo nói.
"Buổi trưa cháu đã nói với dì Chu rồi, để mọi người sau này gọi cháu là Tứ Hải liền được, đừng gọi là Hà tiên sinh nữa. Xưng hô Hà tiên sinh cũng quá xa lạ rồi, sau này chú Lâm cứ gọi cháu là Tứ Hải là được rồi."
"Như vậy sao được? Như vậy sao được?" Lâm Kiến Xuân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại vô cùng cao hứng.
Hắn cảm giác quan hệ với Hà Tứ Hải như tiến lên thêm một bước.
"Bọn nhỏ đâu?" Hà Tứ Hải hỏi.
Hắn vào cửa lại không thấy mấy đứa nhỏ, cảm thấy có chút kỳ quái.
"Trạch Vũ mang về một con robot, bọn chúng đang chơi robot ở bên kia." Lâm Kiến Xuân chỉ vào sân thượng rồi nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, nhìn về phía sảnh, quả nhiên liền thấy bọn nhóc đang vây ở chỗ đó, cũng không biết là đang làm gì.
Hà Tứ Hải không quản bọn họ, mà là quay sang hỏi Lưu Vãn Chiếu đang nói chuyện với Tôn Nhạc Dao: "Trường học các em lúc nào thì nghỉ?"
"Nghỉ? Ít nhất còn cần một tháng đây? Nhưng mà anh có chuyện gì không?" Lưu Vãn Chiếu nói.
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là muốn thừa dịp nghỉ mang Đào Tử đi khắp nơi một chút, em muốn đi cùng bọn anh không." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy ánh mắt sáng lên, hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên là thật, việc này anh còn có thể gạt em sao?"
"Ai biết được?" Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng người lại vui rạo rực.
"Đã quyết định được là đi chỗ nào chưa? Có muốn em lên kế hoạch sớm cho hay không." Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Còn chưa quyết định được, đương nhiên nếu như em rảnh rỗi thì em có thể lên kế hoạch, cứ dựa theo chỗ mà em muốn đi. Dù sao anh và Đào Tử cũng chưa từng đi nhiều nơi, nơi mà em muốn đi thì chắc là bọn anh đều chưa từng đi." Hà Tứ Hải nhún nhún vai, nói.
"Hì hì, anh nói đó nha, vậy thì quyết định như vậy đi." Lưu Vãn Chiếu hưng phấn nói.
Nói thực sự, ở một thành phố trong một khoảng thời gian dài, con người luôn muốn đi ra bên ngoài một chút.
Đặc biệt là người ngồi văn phòng như Lưu Vãn Chiếu, mỗi ngày hầu như chính là sinh hoạt trên hai đường, cực kỳ khô khan. Nếu như không có ham muốn hoạt động khác thì người sớm muộn gì cũng sẽ nhịn ra bệnh.
------
Dịch: MBMH Translate