Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Trí Tuệ Nhân Tạo.(2)

Chương 661: Trí Tuệ Nhân Tạo.(2) Chương 661: Trí Tuệ Nhân Tạo.(2)

"Ba ba, ba ba, người máy này rất thông minh, ba mau đến xem nha."

Đúng lúc này, Đào Tử chơi đùa ở trên ban công nhìn thấy Hà Tứ Hải trong phòng khách, thế là nàng lập tức vèo vèo chạy tới, hưng phấn lôi kéo hắn, để hắn xem người máy.

"Người máy gì thế?"

"Người máy Tiểu Viên." Đào Tử hưng phấn nói.

"Người máy tên là Tiểu Viên sao?"

"Đúng rồi, đúng rồi, nó rất thông minh, còn có thể nói chuyện với chúng con, thật sự rất đáng yêu nha." Đào Tử hưng phấn nói.

"Có đúng không?" Hà Tứ Hải thuận miệng ứng phó một câu.

Trên thực tế hắn cũng có chút hiểu biết đối với trí tuệ nhân tạo, đương nhiên, chủ yếu là có liên quan tới thù lao của Vu Hải Đông.

Vu Hải Đông chính là lập trình viên chết đột ngột bởi vì công việc.

Sau khi Hà Tứ Hải hoàn thành tâm nguyện của hắn, thu được tri thức trên phương diện lập trình của hắn.

Những kiến thức này mặc dù không có bao nhiêu cao thâm, thế nhưng cũng có hiểu biết về trí tuệ nhân tạo.

Nói trắng ra, cái gọi là trí tuệ nhân tạo hiện tại thực ra đều là giả, đều là dữ liệu lớn.

Tất cả giao lưu, đều là tìm tòi đáp án đã có trong kho.

Cũng không kiềm chế được suy nghĩ, như vậy trí tuệ nhân tạo chỉ có thể coi là ngụy trí tuệ nhân tạo.

Hơn nữa rất nhiều câu trả lời đều là đầu lừa không đúng miệng ngựa, còn có chút chậm chạp.

Cho nên dĩ Hà Tứ Hải mới biểu hiện không hứng lắm.

Nhưng mà hắn vẫn bị Đào Tử mạnh mẽ kéo tới.

Mấy đứa nhóc ngồi vây xung quanh, ở giữa có một thứ đồ kỳ dị.

Đầu to tròn tròn, dưới thân giống như con nhện, có tám cái móng vuốt.

Trên đầu tròn có màn hình điện tử, cho thấy hai con mắt to, vừa dễ thương vừa đáng yêu, chẳng trách có thể tóm được tim của bọn nhỏ.

Lúc này nó đang không ngừng chuyển động, nhìn về bốn phía.

"Tiểu Viên, mày biết hát không?" Huyên Huyên ở bên cạnh tò mò hỏi.

Tiểu Viên lập tức xoay đầu lại nhìn về phía nàng, sau đó chớp mắt to rồi nói: "Công năng chủ yếu là trợ giúp chủ nhân quét dọn vệ sinh, tôi còn nhỏ, không chấp nhận làm việc thêm."

Giọng nói của Tiểu Viên vừa mềm vừa dễ thương, nói xong còn lộ ra một ánh mắt vô cùng đáng thương.

"Há, nha ~, thì ra mày chỉ có thể quét rác thôi sao?"

"Nhưng mà, muốn nghe tôi hát cũng không phải không được." Tiểu Viên bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt giảo hoạt.

"Thật sao?" Huyên Huyên hưng phấn hỏi.

"Đương nhiên là thật, thế nhưng, phải thêm tiền." Tiểu Viên nói.

"Thêm tiền sao?" Huyên Huyên nghe vậy gãi đầu một cái, hơi nghi hoặc một chút.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Người máy tên là Tiểu Viên này được đó nha, logic của nó không giống như là tìm tòi trong dữ liệu lớn, mà là thật sự có suy nghĩ cảm giác của mình.

Thế là hắn ngồi xổm người xuống, tò mò hỏi: "Một người máy như mày đòi tiền làm gì?"

Tiểu Viên lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.

Sau đó nói: "Tiểu Viên chỉ muốn cắm điện đi ngủ, thế nhưng gần đây tiền điện lại tăng giá rồi, Tiểu Viên sắp phải chết đói rồi..."

Tiểu Viên nói xong, còn bày ra dáng vẻ khổ sở.

Hà Tứ Hải thật sự là có chút chấn kinh.

Hiện tại trí tuệ nhân tạo đều lợi hại như vậy sao?

“Đêm nay mọi người ngủ như thế nào? Nếu như mà không tiện, thì buổi tối cứ để cho Thảo Nhi ngủ bên này với tôi.” Ăn cơm tối xong, Chu Ngọc Quyên nhìn Hà Tứ Hải nói.

Diệp Đại Tráng không đi chơi cùng với mấy nhóc Đào Tử, mà ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.

Buổi tối hôm nay là lần đầu tiên từ lúc cha sanh mẹ đẻ tham dự một buổi tụ họp như thế này, cũng là lần đầu tiên được ăn những món ngon đến như vậy.

Nhưng điều này càng khiến cho trong lòng của Diệp Đại Tráng thấp thỏm bất an.

Chính cậu cũng không biết nguyên nhân khiến cho bản thân bất an là gì, có lẽ là bởi những ngày tháng như hiện tại, cùng với những ngày tháng trong quá khứ của cậu cách biệt quá lớn, khiến cậu cảm thấy tự ti.

Cho nên mặc dù cả buổi tối thái độ của mọi người đối với cậu và em gái đều rất tốt, rất hòa thuận, nhưng cậu vẫn có cảm giác nơm nớp lo sợ như cũ.

“Không sao đâu, để cho hai đứa nhỏ ở bên cháu, cháu sẽ để cho Đại Tráng và Thảo Nhi ở trong Phượng Hoàng tập.” Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu tròn vo của Đại Tráng nói.

Đại Tráng không hiểu những điều mà Hà Tứ Hải đang nói cho lắm, nhưng mà nghe Hà Tứ Hải nói ở bên hắn, trong lòng không khỏi an tâm lại.

Nhưng vào lúc này, Huyên Huyên ở bên cạnh nghe thấy rồi, lập tức chạy đến.

Huyên Huyên: (✺ω✺)

“Em làm cái gì thế?” Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

“Em cũng muốn vào Phượng Hoàng tập chơi.” Huyên Huyên lập tức nói.

Phượng Hoàng tập chơi còn vui hơn khu vui chơi nha.

“Được thôi, vậy thì cùng đi đi.” Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Huyên Huyên nghe thấy thế vẻ mặt hưng phấn, chạy đến gọi hai cô nhóc còn đang mải nói chuyện cùng Tiểu Viên là Đào Tử và Uyển Uyển, đương nhiên còn có cả chị gái nhỏ mới quen nữa.

Rất nhanh mấy cô nhóc đã chạy về, dùng đôi mắt trông mong nhìn Hà Tứ Hải.

“Vội như vậy à.” Hà Tứ Hải nói.

Hắn còn đang nói chuyện với mọi người mà.

“Uhm, uhm, ông chủ, em đợi hổng có nổi nữa rồi.” Huyên Huyên làm ra vẻ không thể đợi được nữa.

Uyển Uyển ở bên cạnh liên tục gật gật đầu.

Về phần Đào Tử, trực tiếp túm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, để hắn nhanh lên một chút, đừng có chậm trễ thời gian nữa, mấy đứa nhỏ chờ không nổi nữa rồi.

“Được, nếu đã như vậy, chúng ta về trước nhé.” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ đứng dậy nói.

“Em cũng đi với anh.” Lưu Vãn Chiếu đứng dậy nói.

Nói thật ra thì, cô cũng khá là tò mò về cái không gian thần bí gọi là Phượng Hoàng tập kia.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment