Lưu Vãn Chiếu thì có thể, còn những người khác dù cho cũng muốn đi vào trong Phượng Hoàng tập xem thử, nhưng mà không biết phải mở miệng như thế nào.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu dẫn mấy đứa nhỏ đi lên lầu rồi.
Lưu Trung Mưu thở dài một hơi nói: “Haizzzz, thật ra tôi cũng muốn vào đó nhìn xem, một số kiến trúc cổ đại ở trong đó bây giờ cũng không còn nữa.”
“Vậy sao ông không nói sớm?” Tôn Nhạc Dao trợn mắt nhìn hắn một cái.
“Tôi đây không phải là sợ quá mức mạo muội sao?” Lưu Trung Mưu đáp.
Lâm Kiến Xuân nghe thấy thế ở bên cạnh bật cười: “Thật ra tôi cũng muốn vào trong xem thử, quả thực là một nơi thần kỳ.”
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh gật gật đầu.
Chỉ có Lâm Trạch Vũ ngồi một bên vẻ mặt mờ mịt, không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Hà Tứ Hải về đến nhà, lấy ra lệnh bài Phượng Hoàng tập, mở cửa sang một bên.
Chỉ cần được Hà Tứ Hải cho phép, mở cửa ra, không phải là bên cánh còn lại, mà là Phượng Hoàng tập.
Mấy đứa nhóc đứng bên cạnh sớm đã không thể chờ được nữa, đợi đến khi Hà Tứ Hải làm xong, lập tức kéo vào.
“Đưa dẫn hồn đăng cho anh, em và Thảo Nhi cũng đi vào đi.”
Hà Tứ Hải lấy dẫn hồn đăng đang nằm trên tay Đại Tráng, nói với hai đứa nhỏ đang một mặt mờ mịt.
Đại Tráng nhìn Hà Tứ Hải một cái, sau đó dắt theo Thảo Nhi đi vào bên trong.
“Đi thôi nào.” Hà Tứ Hải kéo tay Lưu Vãn Chiếu ở phía sau nối gót đi vào.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên đến Phượng Hoàng tập, nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn cảm thấy vô cùng thần kỳ như vậy.
Đào Tử, Huyên Huyên và Uyển Uyển ba cô nhóc kia đang nối đuôi đuổi bắt nhau dưới cột đá quanh đền thờ.
Mà Đại Tráng dắt Thảo Nhi đứng bên cạnh dùng vẻ mặt tò mò đánh giá bốn phía.
Lúc này trong tay cậu không có dẫn hồn đăng, vậy mà vẫn có thể dắt Thảo Nhi, nói chuyện cùng với cô bé.
“Thần tiên đại nhân, đây là nơi nào ạ?” Nhìn thấy Hà Tứ Hải tiến vào, Đại Tráng tò mò hỏi.
“Hi hi ha ha.....nơi này là Phượng Hoàng tập nha.” Uyển Uyển vừa lúc chạy đến bên người cậu, nghe vậy lập tức cướp lời.
“Đây là nơi của anh, không cần lo lắng.” Hà Tứ Hải khom người xuống, sờ sờ đầu của cậu nói.
Sau đó vung tay lên một cái, màn trời vốn xanh thẳm được vô số những vì sao lấp lánh che phủ.
Một lần nữa vung tay lên, cây cỏ vốn dĩ um tùm xanh tốt ven đường nở đầy hoa tươi.
Ở trong thế giới này, năng lực của Hà Tứ Hải bị phóng đại vô hạn, giống như một vị thần linh thực thụ, không gì là không làm được.
“Ba ba, ba ba, con muốn bươm bướm, con muốn bươm bướm.......” Đào Tử chạy đến túm lấy vạt áo hắn nói.
“Bươm bướm?” Hà Tứ Hải khom người xuống, mỉm cười hỏi.
“Uhm, uhm.” Đào Tử vui vẻ liên tục gật đầu.
Hà Tứ Hải mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con bươm bướm màu sắc sặc sỡ.
Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, chà chà chi trước, làm rơi xuống từng sợi ánh sáng rực rỡ.
Chẳng những mấy cô nhóc kia tò mò mà xông tới, ngay đến cả Lưu Vãn Chiếu cũng một mặt hiếu kỳ nhìn qua.
Nhưng mà.....
Bươm bướm càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn.....
Cuối cùng biến thành một con bướm lớn có kích cỡ tầm khoảng bốn năm thước.
Dọa cho Đào Tử một phen hú vía phải ôm chặt lấy bắp chân của Hà Tứ Hải.
Những người khác cũng trốn ở sau lưng hắn.
“Ha ha.” Hà Tứ Hải cười thật to.
“Ba ba xấu xa, con cắn ba ba đấy nhé.” Đào Tử ôm lấy chân của Hà Tứ Hải, mở miệng tính cắn một ngụm lớn.
“Đừng cắn, đừng cắn.” Hà Tứ Hải vội vàng cầu xin tha thứ.
“Hừ, ai biểu ba ba biến con bướm lớn như vậy dọa con.’ Đào Tử hầm hừ nói.
Con bươm bướm này cực kỳ lớn, mỗi lần vỗ cánh, đều sẽ tạo ra một trận gió thật to, may mà đứng ở phía sau nó, nếu không thì mấy đứa nhóc đều đã bị thổi bay rồi.
“Đừng sợ, ba ba biến nó trở nên to lớn như vậy, là để cho con cưỡi đấy, con có muốn thử xem không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Cưỡi bươm bướm ạ?” Đào Tử nghe thấy thế có chút kinh ngạc.
“Muốn thử ạ.” Huyên Huyên ở phía sau trực tiếp vọt lên trước.
Sau đó bò lên lưng con bướm.
“Chậm một chút.”
Hà Tứ Hải vung tay lên, một cơn gió mềm mại quấn quanh trên chân của mấy đứa nhóc kia, đem tất cả mấy đứa nhóc đều cuốn lên trên lưng của con bướm.
“Ngồi cho vững nhé, cất cánh nào.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Sau đó con bướm khổng lồ đạp đạp chi sau, bay lên không trung, mấy đứa nhóc kia phát ra một loạt tiếng thét kinh hô chói tai, ngay sau đó lại phát ra một trận cười vui vẻ sảng khoái, bay về phía phương xa.
Con bươm bướm màu sắc sặc sỡ bay lượn trong không trung, theo mỗi lần vỗ cánh của nó, lưu lại một dải cầu vồng thật dài thật dài.
“Mấy đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì chứ?” Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, đây là thế giới của anh, làm sao có thể xảy ra chuyện được.” Hà Tứ Hải an ủi đáp.
Sau đó vung tay một cái, bên cạnh xuất hiện một con thú một sừng, toàn thân tản ra ánh sáng nhu hòa.
Thú một sừng đi đến bên cạnh hai người bọn họ, phủ phục hạ thân xuống.
Hà Tứ Hải cưỡi lên.
Sau đó vươn tay về phía Lưu Vãn Chiếu nói: “Đi thôi, công chúa của anh.”
Lưu Vãn Chiếu khom lưng hành lễ, tiếp đó tự mình cũng bật cười.
Hà Tứ Hải vươn tay nắm lấy, kéo cô ngồi vào trong ngực mình.
Thú một sừng đứng dậy, đuổi theo phương hướng của con bươm bướm.
Mỗi một lần nó đạp chân, đều lưu lại trong không trung từng tầng gợn sóng.
“Như thế nào?” Hà Tứ Hải nhìn Lưu Vãn Chiếu hỏi.
“Em cảm thấy....” Lưu Vãn Chiếu do dự đáp.
“Cảm thấy như thế nào?”
“Em cảm thấy nhất định là trước đây anh rất thường xuyên chơi game.” Lưu Vãn Chiếu nói xong thì bật cười ha hả.
“Vậy thì, em không thích sao?’ Hà Tứ Hải lại hỏi.
“Thích chứ.” Lưu Vãn Chiếu ôm lấy cổ hắn nói.
Sở dĩ người ta thích thú với việc chơi game, là nó mang trong mình những giấc mộng mà con người cầu cầu nhưng không được.
------
Dịch: MBMH Translate