“Cô giáo Dương.”
Một đứa bé luôn kiệm lời như Thảo Nhi, nhìn thấy cô Dương, giống như đứa nhỏ nhìn thấy mẹ mình, từ xa đã hô lên một tiếng, trực tiếp chạy qua đó.
“Thảo Nhi.” Cô Dương nhìn thấy Thảo Nhi, vẻ mặt cũng cực kỳ vui mừng, vội vàng buông đồ đạc trong tay đứng lên.
Ngày hôm qua mấy người Thảo Nhi đột nhiên biến mất trước mặt cô, cô Dương nói thật lòng thì, kỳ thật cũng không mấy yên tâm, cả đêm ngủ không ngon giấc, thậm chí nghĩ đến việc có nên báo cảnh sát hay không.
Mặc dù đối phương nói là thần tiên, nhưng mà từ đầu đến cuối cô vẫn cứ có cảm giác khó có thể tin được.
Lúc này nhìn thấy Thảo Nhi một lần nữa xuất hiện, tất nhiên là vẻ mặt ngập tràn kinh hỉ.
Lúc này nhìn thấy Thảo Nhi thay sang một thân quần áo xinh xắn, đầu tóc hỗn độn cũng được buộc gọn lên, cả người đều gọn gàng sạch sẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Cô Dương.”
Thảo Nhi một đầu “đụng” vào trong ngực của cô Dương, tràn đầy vẻ quấn quýt như trẻ con quấn mẹ.
“Không có việc gì là tốt rồi, cô còn đang lo lắng cho cháu đấy.” Cô Dương ôm lấy Thảo Nhi, nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng của cô bé, vui vẻ nói.
Sau đó đem ánh mắt chuyển lên đám người của Hà Tứ Hải.
“Chào cô giáo Dương.” Đại Tráng đi lên phía trước gọi một tiếng.
Cô Dương có chút tò mò nhìn thoáng qua dẫn hồn đăng trên tay của cậu bé.
“Đến rồi đấy à, buổi sáng đã ăn cơm chưa?” Cô Dương chào hỏi cậu bé.
Trên thực tế cô ấy cũng không biết phải nói cái gì.
“A ba a ba....”
Đúng lúc này, cô con gái vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh cô Dương, đột nhiên nhặt mấy hạt đậu tương trên mặt đất lên nhét vào trong miệng.
“Cái này không ăn được đâu.” Cô Dương vội vội vàng vàng đem mấy hạt đậu tương trong miệng con gái móc ra bên ngoài.
Nhưng mà không cẩn thận một chút đã bị con gái cắn cho một ngụm, không khỏi vì đau mà hô lên một tiếng.
“Hi hi hi.....”
Cô nhóc nhỏ không biết bản thân vừa làm chuyện gì, ngồi trên mặt đất ngẩng cổ nhìn mọi người, không ngừng cười ngốc nghếch.
Cô nhóc nhỏ này lớn lên rất giống với cô Dương, khuôn mặt tròn tròn, rất là thanh tú, đôi mắt của cô nhóc như một cái hồ nước, trong trẻo đến nỗi có thể chiếu sáng những hạt bụi nhỏ trong tim mọi người, nhưng mà lại thiếu đi một tia linh động, có cảm giác như đờ đẫn.
“Aizz.”
Cô Dương nhìn thoáng qua ngón tay bị cắn đến mức suýt thì bật máu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Cô Dương, cô có đau không ạ.” Thảo Nhi bắt được cánh tay của cô Dương, đưa đến bên miệng dùng sức thổi.
“Không đau, không có việc gì đâu.” Cô Dương rút ngón tay về, giấu phía sau lưng.
“Thật ngại quá, khiến mọi người chê cười rồi.” Cô ấy nhìn Hà Tứ Hải đang đứng bên cạnh nói.
Hà Tứ Hải lắc lắc tay.
Cô Dương lại nhỏ giọng giải thích nói: “Điều kiện y tế ở nông thôn không tốt, lúc sinh con bé bị khó sinh, cho nên....”
“Mặc dù có chút ngơ dại, nhưng mà bình thường vẫn rất ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời.” Cô Dương cuối cùng lại giải thích thêm một câu, cũng không biết là giải thích cho bản thân mình nghe, hay là giải thích cho Hà Tứ Hải nghe nữa.
Hà Tứ Hải mỉm cười ngồi xổm xuống.
Ánh mắt của cô nhóc đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Em tên là gì?” Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.
“Vương....Vương Phi Phi.” Cô nhóc nhỏ lẩm bà lẩm bẩm.
“Ô?” Cô Dương ở bên cạnh lắp bắp kinh hãi.
Cảm giác câu trả lời của con gái so với lúc trước có điểm không giống nhau.
Cẩn thận ngẫm lại một chút, liền phản ứng lại được.
Bọn họ quả thực đã từng dạy cho con gái nói tên của chính mình.
Lúc người khác hỏi, có lúc cũng sẽ trả lời người ta, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ trả lời là Phi Phi, tuyệt đối sẽ không kèm thêm họ của mình.
Nhưng mà hiện tại, vậy mà lại trả lời toàn bộ, thật sự làm cho cô vừa kinh vừa hỉ.
“Vương Phi Phi? Cái tên nghe rất hay.” Hà Tứ Hải vươn tay sờ lên trán của cô bé.
Cô Dương nhìn thấy thế há miệng muốn nói không cần, bởi vì người lạ đụng vào cô bé, có thể sẽ bị cô bé cào hoặc là cắn bị thương, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái, lại nuốt trở vào.
Quả nhiên con gái không những không cắn đối phương bị thương, còn lộ ra một nụ cười thật tươi.
Nụ cười của cô bé thuần khiết lại sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, thoạt nhìn đặc biệt vui mừng, làm cho người nhìn thấy nụ cười của cô bé, đều không nhịn được mà sinh ra cảm giác vui sướng ở trong lòng.
Quần áo trên người cũng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được bình thường được chăm sóc rất tốt.
“Tiểu gia hỏa, đừng ngủ nữa, tỉnh lại nào.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ lên trán của cô nhóc.
Nếu như đem thân thể con người hình dung thành một cái máy tính, vậy thì linh hồn chính là hệ thống của chiếc máy tính ấy.
Chỉ khi sự phân phối của máy tính và sự phân phối của hệ thống phối hợp nhịp nhàng với nhau, mới có thể giải phóng ra những tính năng tương hỗ nhau.
Mà tình huống hiện tại của Phi Phi, thuộc loại thân thể tất thảy đều rất ổn áp, nhưng mà linh hồn lại xảy ra vấn đề.
------
Dịch: MBMH Translate