Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Hỉ Sự Tết Đoan Ngọ Vui Vẻ.(2)

Chương 664: Hỉ Sự Tết Đoan Ngọ Vui Vẻ.(2) Chương 664: Hỉ Sự Tết Đoan Ngọ Vui Vẻ.(2)

Linh hồn của cô bé rất suy yếu, một mực mệt mỏi muốn ngủ quên trong cơ thể của cô bé, nửa tỉnh nửa mê, thậm chí dẫn đến việc không thể phân biệt hiện thực hay là mộng ảo.

Điều này ý là sự vận hành của phần mềm hệ thống theo không kịp, dẫn đến việc sự phản hồi đối với thế giới bên ngoài bị chậm trễ, thậm chí là không có phản hồi.

Lúc này thoạt nhìn mới có chút ngây ngô si ngốc.

Mà Hà Tứ Hải vươn tay vỗ nhẹ lên trán của cô bé, nhìn qua tưởng chừng là vỗ vào trán, nhưng trên thực tế lại vỗ vào linh hồn của cô bé.

Từng sợi thần lực nhanh chóng tẩm bổ linh hồn của cô bé, khiến cho nó lớn mạnh giống như một người bình thường, cộng với sự chấn động về mặt linh hồn, rất nhanh cô bé đã trở nên thanh tỉnh.

Đôi mắt to tròn của cô bé chuyển động qua lại, trở nên vô cùng linh động.

“Cảm giác như thế nào? Có biết anh là ai không?” Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.

Vương Phi Phi lắc lắc đầu, sau đó nhỏ giọng đáp: “Chào anh ạ.”

“Ô?” Trong chớp mắt cô Dương càng thêm giật mình, vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống, một phen đem cô bé bế lên.

“Phi Phi, con đã khỏe lại rồi sao? Con khỏe lại rồi sao?” Cô ấy kinh hỉ hỏi.

“Mẹ ơi.” Phi Phi gọi một tiếng.

Sau đó nhìn về dấu răng trên tay của cô Dương, có chút buồn bã nói: “Mẹ ơi, con cắn mẹ rồi, mẹ có đau không ạ?”

“Mẹ không đau đâu con, không đau.” Cô Dương một phen ôm cô bé vào lòng, hận không thể để cô bé vào trong tim.

Sau đó nhỏ giọng khóc nấc lên, bao nhiêu ủy khuất, áp lực về tương lai mù mịt của Phi Phi trong biết bao năm tháng này, trong nháy mắt tất cả đều trào ra.

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển, dẫn theo Đại Tráng và Thảo Nhi đi qua một bên.

Thời gian hiện tại giao cho hai mẹ con cô ấy, không cần phải làm phiền.

Qua một lúc lâu, cô Dương dẫn theo con gái đi đến, muốn quỳ xuống trước mặt Hà Tứ Hải bày tỏ lòng cảm tạ.

“Đừng làm như vậy.” Hà Tứ Hải nâng lấy tay cô ấy, không cho cô quỳ xuống.

“Tôi nghe Đại Tráng nói, ngày thường cô rất chiếu cố cậu bé và Thảo Nhi, là một người giáo viên rất tốt, đều đã nói người tốt sẽ được báo đáp, tôi nghĩ đây chỉ là báo đáp của cô thôi, cho nên không cần phải cảm ơn tôi.” Hà Tứ Hải nói.

Mặc dù Hà Tứ Hải nói như vậy, nhưng mà cô Dương vẫn không ngừng hướng về phía Hà Tứ Hải tỏ vẻ cảm tạ.

“Mẹ ơi, con muốn uống nước.” Đúng lúc này, Phỉ Phỉ túm túm lấy cánh tay của cô Dương nói.

“Ai yo, con xem mẹ này, mọi người mau ngồi đi, con đợi một chút nhé, mẹ rót cho con cốc nước.” Cô Dương trong lúc nhất thời hoang mang rối loạn, cũng không biết làm thế nào để tiếp đón mọi người.

Chờ đến khi cô không dễ gì mới áp chế cảm xúc ổn định lại, lúc này mới thấp thỏm nhìn về phía Hà Tứ Hải hỏi: “Thần tiên đại nhân, Phỉ Phỉ con bé đã khỏi hẳn rồi sao? Về sau còn có thể bị tái phát không?”

“Yên tâm đi, bây giờ cô bé và những đứa trẻ khác chẳng có nơi nào bất đồng, nhưng mà có thể bởi vì sự ngơ dại nhiều năm như vậy, mặc dù có thể tiếp nhận tin tức từ thế giới bên ngoài, nhưng mà rất nhiều việc cô bé không nhớ được, muốn đạt đến trình độ của những đứa trẻ ở tầm tuổi này, còn phải cần mọi người giáo dục lại từ đầu một lần nữa.”

“Điều này thì đơn giản, điều này thì đơn giản, tôi và cha của Phỉ Phỉ đều là làm về cái này.”

Cô Dương nghe thấy thế vui vẻ ra mặt, gánh nặng nhiều năm trong lòng được gỡ xuống, làm cho cả người cô có một cảm giác thoải mái, một loại cảm giác bay bổng.

“Thảo Nhi trước tiên gửi ở bên này của cô, làm phiền cô chăm sóc con bé một chút, đợi đến buổi chiều, chúng tôi lại đến đón con bé.” Hà Tứ Hải nói.

“Được, được, không cần mọi người nói, tôi cũng sẽ chăm sóc cho cô bé, aizzz, đứa nhỏ này.” Cô Dương thở dài một hơi, nhìn về phía cô bé Thảo Nhi đang hiếu kỳ quan sát con gái của cô nói chuyện, vẻ mặt ngập tràn thương tiếc.

“Đại Tráng, em lại nói với Thảo Nhi một tiếng, chúng ta đi thôi.” Hà Tứ Hải quay sang nói với Đại Tráng đang ngồi bên cạnh.

Đại Tráng gật gật đầu, đi về hướng của Thảo Nhi.

“Không ngồi thêm một lúc sao? Buổi trưa ở lại đây ăn một bữa cơm nhé.” Cô Dương nhiệt tình nói.

“Không cần đâu, buổi sáng còn có chút việc phải làm.” Hà Tứ Hải đáp.

Đúng lúc này, Đại Tráng chạy trở về.

Thảo Nhi đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

“Anh ơi, em.....em đợi anh, anh nhất định phải quay lại đón em đấy nhé.” Thảo Nhi lớn tiếng nói.

Mặc dù buồn, nhưng cũng không có kháng cự như lúc trước.

“Được, anh bảo đảm.” Đại Tráng nói.

Sau đó cùng với Hà Tứ Hải và Uyển Uyển biến mất trước mắt của bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ biến mất, cô Dương vẫn như cũ ngây ngẩn một hồi, lúc này mới phản ứng lại được.

Dẫn theo hai đứa nhỏ quay vào trong nhà, lấy chút quà vặt cho hai đứa nhỏ ăn.

Lúc này mới nhớ tới việc, cô còn chưa gọi điện thoại cho chồng, đem tin tốt này nói cho anh ấy, để cho anh ấy mau chóng trở về.

Buổi chiều lại đến, nhất định phải cảm tạ một phen tử tế.

Trong lòng cô Dương nổi lên vô hạn vui sướng, cầm lấy di động gọi qua cho chồng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment