Ngõa Trữ mặc dù là thành thị thuộc cấp của tỉnh Thiên An, chỉ là một thành thị tuyến ba, nhưng lại là một tòa thành thị cổ có lịch sử lâu đời.
Với một bề dày di sản văn hóa nồng hậu, từ thời Tây Hán trở đi vẫn luôn là đại quận Giang Đông, trong năm Tấn Vĩnh Gia, được làn gió hưng thịnh mở mang văn hóa, trải qua sáu triều đại.
Trước khi Diêu Quế Hồng chưa tới Ngõa Trữ, từng ở lại Hợp Châu một đoạn thời gian, buổi sáng làm công ở một tiệm bán đồ ăn sáng, bưng bê chén đĩa vân vân, tiền lương không cao.
Cho nên buổi tối cô ta lại đến trước cửa trường học bày sạp bán xiên nướng.
Mặc dù đã sinh hai đứa, nhưng mà tuổi tác của cô ta cũng không lớn, tinh lực còn rất tràn trề, có thể chịu khổ.
Lúc mới bắt đầu, cô ta còn nhớ mong hai đứa nhỏ, có lúc còn nghĩ có nên quay về một chuyến xem thử hay không, nhưng mà cuộc sống bôn ba ngày nào cũng đầu tắt mặt tối bận đến đêm muộn, ý nghĩ này rất nhanh đã bị cô ta ném ra sau đầu.
Sau này cô ta lại quen biết với người chồng hiện tại, người chồng rất thật thà, cũng có thể chịu khổ, hoàn toàn không giống với Diệp Tông Thắng, đối đãi với cô ta cũng vô cùng tốt.
Vì sợ người chồng hiện tại ghét bỏ, cho nên không nói với hắn đã từng sinh con, chỉ nói là từng ly hôn.
Cô ta cũng cùng chồng về quê nhà Hồ gia làm tiệc rượu đãi khách.
Sau đó bọn họ có con cái của chính mình, là một thằng nhóc rất dễ thương.
Có điều như vậy, áp lực cuộc sống lại càng lớn hơn, nhà của người chồng rất nghèo, nếu không thì cũng không phải độc thân nhiều năm như vậy rồi.
Trồng trọt cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, vì thế hai người cùng bàn tính, bọn họ lại đi đến Ngõa Trữ kiếm ăn trước.
Hai người mở một tiệm bán xiên nướng trên một con phố buôn bán, mỗi tối lúc lượng người qua lại đông thì buôn bán cũng không tồi.
Không chỉ có thể, mỗi sáng Diêu Quế Hồng còn đi giao sữa, việc này khá là vất vả, mỗi ngày ba bốn giờ sáng đã phải thức dậy để đi giao sữa, lúc mới bắt đầu ngày nào cũng cảm thấy ngủ không đủ giấc, sau này dần dần cũng thành thói quen.
Mà người chồng lại nhàn rỗi hơn rất nhiều, mỗi ngày đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm giúp người ta tẩy rửa máy móc dính dầu.
Một tháng như vậy mà tính ra, thì thu nhập của hai người cộng lại cũng có chút khả quan.
Diêu Quế Hồng giao sữa xong, về nhà lại chợp mắt thêm một chút, một lần nữa rời giường, nhìn thấy người chồng đã đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu để tối hôm nay bày sạp bán.
Vì thế một bên rửa mặt một bên thuận miệng hỏi: “Tiểu Đông đi nhà trẻ rồi sao?”
“Đã mấy giờ rồi, chắc chắn là đi rồi.” Người chồng không buồn ngẩng đầu đáp.
“Hôm nay làm sao lại không đi ra ngoài nhận việc?” Diêu Quế Hồng hỏi.
“Trời lạnh quá rồi, không đi nữa, đợi đến tháng sau lại nói đi, năm ngoái rửa dầu cho máy móc chắc chắn nhiều, đến lúc đó em đi với anh.” Người chồng lúc này mới ngẩng đầu lên nói.
Chồng của Diêu Quế Hồng tên là Điền Chí Quân, năm nay bốn mươi có hai, so với Diêu Quế Hồng còn lớn hơn vài tuổi, người cực gầy cực gầy, đến nỗi mà xương gò má đều có chút nhô ra.
Bởi vì hằng năm làm công ở bên ngoài, hơn nữa lại đã trung niên, có vẻ phá lệ ngầy ngà lại già nua.
Không biết là bởi vì quá gầy, hay là bởi vì trời sinh đã có đôi mắt ếch, có vẻ phá lệ lớn, phá lệ có thần.
“Không ra ngoài thì không ra ngoài thôi, cả năm bận ngập đầu rồi, quả thật là rất mệt người, đợi lát nữa anh cùng em đi mua đồ ăn, bữa trưa em làm mấy món ngon cho anh.” Diêu Quế Hồng nói.
“Vậy cảm tình tốt, bữa trưa chúng ta cùng nhau uống một ly.” Điền Chí Quân nhoẻn miệng nở nụ cười.
“Uống thì có thể, nhưng mà uống ít một chút, không thể say rượu, buổi chiều còn phải đón con nữa.” Dương Quế Hồng nói.
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên....” Điền Chí Quân nhoẻn miệng nở nụ cười.
Bình thường Diêu Quế Hồng cũng không cho hắn uống rượu.
Nhìn thấy bộ dáng một mặt lấy lòng của người chồng, Diêu Quế Hồng lộ ra một nụ cười thoải mái.
Nếu như là Diệp Tông Thắng, cô ta mà nói như vậy, chỉ sợ đã sớm bị mắng cho một trận, còn mắng cực kỳ khó nghe.
Làm sao giống được với Điền Chí Quân như này, trong nhà chuyện gì cũng đều nghe theo cô ta.
Nghĩ đến đây, hai đứa con chợt hiện lên trong đầu của cô ta, nổi lên một tia áy náy cùng bất an, nhưng mà rất nhanh đã bị cô ta ném ra sau đầu.
Cô ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, mặc dù mệt, nhưng mà rất hạnh phúc, cô ta không muốn phá hoại hạnh phúc hiện tại.
Chờ đến khi Diêu Quế Hồng rửa mặt xong, Điền Chí Quân đã đem bữa sáng chuẩn bị từ trước bưng lên cho cô ta.
Điều này khiến cho cô ta lại nghĩ tới Diệp Tông Thắng, trước kia cô ta làm gì có phúc mà được hưởng những đãi ngộ như thế này, cô ta lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ như vậy vứt ra sau đầu, gần đây cũng không biết bị làm sao, cứ đem Điền Chí Quân so sánh với Diệp Tông Thắng.
“Làm sao thế?” Điền Chí Quân ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Không có gì cả.” Diêu Quế Hồng bưng bát lên.
Trong bát là cháo khoai lang, trên bàn còn có hai món ăn kèm, đều là món mà cô ta thích ăn.
“Vất vả cho anh rồi.” Diêu Quế Hồng theo bản năng nói.
------
Dịch: MBMH Translate