Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 666 - Chương 666: 158 Lẻ Ba Tệ.

Chương 666: 158 Lẻ Ba Tệ. Chương 666: 158 Lẻ Ba Tệ.

“Haizzz, nói với anh những thứ này làm gì, ăn nhanh đi thôi, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau đi mua thức ăn.” Điền Chí Quân nói xong, lại đi bận chuyện của hắn.

Ăn cơm sáng xong, vợ chồng hai người đi ra khỏi cửa.

“Đi siêu thị hay là đi chợ đây?” Điền Chí Quân hỏi.

“Đương nhiên là đi chợ rồi, siêu thị đắt biết bao nhiêu? Chúng ta phải tiết kiệm tiền nhiều thêm một chút, nếu có thể mua một căn nhà ở Ngõa Trữ cho Tiểu Đông, không thể để cho thằng bé theo chúng ta về quê trải qua những ngày tháng khổ cực được....”

Điền Chí Quân vừa nghe, vừa đẩy chiếc xe điện đi ra.

Hắn biết vợ mình nói có đạo lý, trước kia hắn là một người đàn ông độc thân, một người ăn no cả nhà không đói, cho nên cũng không để dành tiền làm gì.

Bây giờ đã có vợ con rồi, mặc dù cuộc sống trôi qua càng thêm khốn khó, nhưng hắn cảm thấy được có hi vọng.

“Không nói chuyện này nữa, lên xe trước đi, Tiểu Đông bây giờ vẫn còn nhỏ, chúng ta cứ từ từ.” Điền Chí Quân nói.

“Tiểu Đông không vội, nhưng giá nhà thì vội nha, bây giờ giá nhà mỗi ngày một khác.”

Diêu Quế Hồng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó ngậm miệng lại, ngồi lên phía sau xe điện.

Chợ không giống với siêu thị, hơi xa hơn một chút, đi xe điện để thêm thuận tiện.

Xe điện đi ra khỏi cửa lớn của tiểu khu.

Đột nhiên cô ta nhìn thấy bên đường có một cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm vào cô ta.

Sắc mặt của cô ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Điền Chí Quân không hề phát giác, tiếp tục vừa lái xe điện đi về phía trước vừa nói chuyện.

Đợi đến khi đến chợ, Điền Chí Quân tìm một chỗ đỗ xe lại.

Sau đó lúc này mới phát hiện vợ mình có chút không thích hợp.

“Làm sao vậy? Là nơi nào không thoải mái sao?” Điền Chí Quân nhíu mày hỏi.

“Không có, có thể là nghỉ ngơi không được tốt.” Diêu Quế Hồng nói.

“Nếu không, cơm trưa để anh làm cho, em nghỉ ngơi thêm một lát?” Điền Chí Quân nói.

“Không sao đâu, đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Diêu Quế Hồng nói xong, liền đi về hướng trong chợ thức ăn.

Điền Chí Quân lắc lắc đầu, cũng chạy theo.

Đúng lúc này, Diêu Quế Hồng đột nhiên dừng chân lại, nhìn thoáng qua phía sau lưng một cái.

“Làm sao vậy?” Điền Chí Quân hỏi.

“Không có gì?” Diêu Quế Hồng lắc lắc đầu.

“Tiểu Đông thích ăn cá trích, đợi lát nữa mua một ít nhé.” Diêu Quế Hồng nói.

“Được, mua thêm hai cái chân giò, em thích ăn.” Điền Chí Quân nghe thấy thế đáp.

Diêu Quế Hồng nghe vậy liền nở nụ cười, sau đó ôm lấy cánh tay của Điền Chí Quân đi vào trong chợ.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, Hà Tứ Hải nhìn sang Diệp Đại Tráng đang ngây ngốc đứng nhìn ở bên cạnh hỏi: “Em không đi lên nhận mẹ sao?”

“Bà ấy nhận ra em rồi.” Đại Tráng có chút ủ dột đáp.

Sau đó lại nói: “Mẹ em cười rất vui vẻ.”

Trong ký ức của cậu bé, từ trước đến nay cậu chưa từng được nhìn thấy nụ cười như thế của mẹ bao giờ.

Luôn là kiểu nhíu chặt mày, một bộ dáng tâm sự trùng trùng.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ lên vai của cậu bé, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi theo phía sau Đại Tráng.

Mà Đại Tráng lại đang đi theo phía sau mẹ mình.

Bây giờ bọn họ là trạng thái quỷ hồn, cho nên Diêu Quế Hồng căn bản không phát hiện ra bọn họ.

Nhìn cô ta vui vui vẻ vẻ mua một con cá mà cái người tên Tiểu Đông đó thích ăn.

Nhìn cô ta lại mang vẻ mặt tràn ngập nụ cười mua món rau om mà người chồng mới thích ăn.

Nhìn cô ta cùng mấy bà bán hàng trong chợ cò kè mặc cả.

Nhìn cô ta và người chồng mới nhìn nhau mỉm cười cùng nhỏ giọng nói chuyện.

Nhìn cô ta về đến nhà, vội vội vàng vàng đi làm cơm trưa, sau đó uống rượu cùng với người chồng mới, tán gẫu tính toán về tương lai.

............

Đại Tráng chỉ là đi theo phía sau của cô ta, nhìn cô ta, lặng lẽ quan sát cô ta, không có quấy rầy đến cô ta.

Đây chính là mẹ của cậu sao? Đại Tráng cảm thấy cô ta rất quen thuộc, lại rất xa lạ.

Thời điểm mẹ rời khỏi cậu, cậu mới bốn tuổi, còn nhỏ hơn so với cả Thảo Nhi.

Nhưng mà người mẹ trong ký ức của cậu là vô cùng tốt đẹp.

Người rất ôn nhu, lúc nói chuyện thì giọng nói nhỏ nhẹ.

Bàn tay vừa mềm vừa ấm áp, luôn dắt theo cậu đi muôn nơi khắp chốn.

Trên người thơm thơm, đó là mùi hương của mẹ.

Đại Tráng hít hít cái mũi, nhưng mà chẳng ngửi thấy được cái gì.

Ồ, cậu đã chết rồi, bây giờ cậu là quỷ, đương nhiên là chẳng ngửi thấy được cái gì cả.

Mặc dù Đại Tráng một mực không có hiện thân cùng mẹ mình tương ngộ, nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không làm phiền đến cậu bé.

Có lẽ đây cũng là quãng thời gian ít ỏi để cậu và mẹ được gặp nhau.

Mặc dù chỉ có cậu đơn phương gặp gỡ.

Hà Tứ Hải cũng không tiếp tục đi theo Đại Tráng, mang theo Uyển Uyển đi ra bên ngoài tiểu khu.

“Có đói không?” Hà Tứ Hải nhìn Uyển Uyển hỏi.

“Đói ạ.” Uyển Uyển không chút do dự đáp.

“Vậy chúng ta về nhà ăn cơm nhé?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

Có Uyển Uyển dẫn đường, ngàn dặm trong một nháy mắt, về nhà ăn bữa cơm rồi lại quay lại, hoàn toàn không phải là vấn đề.

Nhưng mà Uyển Uyển có vẻ không nguyện ý làm theo cách này lắm, ánh mắt rơi đến tiệm ăn ở ven đường.

Tiểu gia hỏa thông minh lắm nhé, mỗi một nơi, đều có món ngon đặc trưng của nơi đó nha.

Cô bé muốn ăn đồ ngon mà.

“Được rồi, vậy chúng ta tìm một nơi tốt một chút ha.” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

“Dạ được.” Uyển Uyển đáp ứng một tiếng cực kỳ sảng khoái.

“May mà chỉ có một mình em, nếu không thì chỉ sợ ăn đến sập tiệm nhà người ta mất thôi.” Hà Tứ Hải đùa giỡn nói.

“Em ăn ít nhắm mà, em Huyên Huyên ăn giỏi lắm đấy nhé.” Uyển Uyển đáp lại.

“Ha ha, đúng, quả thực là Huyên Huyên ăn giỏi hơn em nhiều, em phải cố gắng thêm đấy nhé.” Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc nói.

“Cố lên.”

Uyển Uyển nghe thấy thế đỡ lấy cái bụng nhỏ, nắm chặt bàn tay nhỏ, dáng vẻ còn là kiểu một mặt nghiêm túc, cực kỳ buồn cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment