Tìm được một quán ăn xem như là sạch sẽ, Hà Tứ Hải dẫn Uyển Uyển đi ăn một bữa gọi là “tiệc lớn”.
Mùi vị cũng được, tối thiểu là Uyển Uyển cũng khá hài lòng.
Đợi đến khi cơm no rượu say, lúc này hai người mới trở lại tiểu khu mà Diêu Quế Hồng đang ở.
Tiểu khu có chút cũ kỹ, nhưng mà xanh hóa cũng còn tốt, Hà Tứ Hải tìm được một cái đình ngồi xuống nghỉ ngơi.
Uyển Uyển ở bên cạnh, dùng nhánh cây đùa nghịch nước trong chiếc ao ở bên cạnh.
“Chú ý đừng làm ướt quần áo nhé.”
Hà Tứ Hải dặn dò một câu, cứ tùy theo cô nhóc đi, dù sao thì cô nhóc cũng mặc âm dương y, không sợ việc nước làm ướt quần áo mà cảm lạnh.
Mãi cho đến thời điểm ba bốn giờ chiều, mới nhìn thấy một mình Diêu Quế Hoa đi ra khỏi cửa tiểu khu, Đại Tráng vẫn như cũ đi theo phía sau cô ta.
Hà Tứ Hải lúc này mới kéo theo Uyển Uyển đi theo từ phía xa xa.
Sau đó chỉ nhìn thấy Diêu Quế Hồng đi đến một nhà trẻ ở gần đó, đón một đứa bé trai đi ra.
Đứa bé trai ấy khoảng độ bốn năm tuổi, nhìn nho nhỏ, vừa mới từ nhà trẻ đi ra, đã được Diêu Quế Hồng ôm vào trong lòng.
Đại Tráng ở phía xa xa nhìn thấy, ngơ ngác, thần sắc trở nên phức tạp, cũng không biết đang nghĩ những điều gì.
“Có cần gặp cô ấy không?” Hà Tứ Hải đi đến bên cạnh cậu bé hỏi lại một lần nữa.
“Thần tiên đại nhân....” Đại Tráng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hà Tứ Hải một cái.
Lúc này Hà Tứ Hải mới chú ý đến trong mắt của cậu bé toàn là nước mắt, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
“Mặc kệ như thế nào, vẫn là nên gặp một chút đi.” Hà Tứ Hải nói.
Đại Tráng dù gì cũng là trẻ con, đã hoàn toàn không còn chủ kiến nữa.
Hà Tứ Hải thắp sáng dẫn hồn đăng, đưa đến trong tay cậu bé, sau đó nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cậu.
“Đi đi thôi.”
Đại Tráng giống như thể cái xác không hồn, đi về phía trước.
Mà Diêu Quế Hồng cũng bế theo đứa nhỏ, từ chính diện đi tới.
Cô ta đang nói chuyện với đứa bé trai ở trong lòng, nhất thời không chú ý đến Đại Tráng ở phía đối diện.
Đúng lúc này, cậu nhóc kia giãy dụa đòi xuống dưới.
Thời điểm Diêu Quế Hồng khom lưng thả cậu nhóc xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Đại Tráng vừa rơi nước mắt vừa cầm dẫn hồn đăng đi về phía cô ta.
Sắc mặt của Diêu Quế Hồng trong phút chốc trở nên trắng bệch, nhưng mà rất nhanh cô ta đã ổn định được cảm xúc.
Đứng thẳng người dậy, kéo theo đứa nhỏ, làm như không có chuyện gì nói: “Tiểu Đông, mẹ đã mua cá trích mà con thích ăn nhất đấy, buổi tối mẹ nấu cho con ăn.”
“Mẹ không đi bày sạp sao ạ?” Cậu nhóc hỏi.
“Cha của con đã đi rồi, chúng ta ăn cơm tối xong lại đi ra đó.” Diêu Quế Hồng đáp.
Lúc này cậu nhóc kia cũng chú ý đến Đại Tráng, có chút hiếu kỳ hỏi: “Mẹ ơi, anh trai nhỏ kia tại sao lại khóc ạ?”
“Chắc....chắc chắn là gặp phải chuyện đau lòng rồi, được rồi, đừng quản nhiều như vậy nữa, chúng ta nhanh về nhà thôi nào.”
Nói xong lại xoay người một lần nữa ôm lấy cậu nhóc, sau đó vội vàng lướt qua bên người Đại Tráng.
Từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt liếc nhìn Đại Tráng lấy một cái, đương nhiên có thể là không dám nhìn vào cậu.
“Mẹ.....mẹ....”
Nhìn thấy bóng dáng Diêu Quế Hồng vội vàng lướt qua, lời nói mắc kẹt ở trong cổ họng Đại Tráng gian nan thốt lên.
Nhưng mà Diêu Quế Hồng cũng không có quay đầu.
Đúng lúc này, liền nghe thấy tiếng của cậu nhóc kia hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc rồi?”
“Mẹ không có khóc đâu.” Diêu Quế Hồng đáp lại.
Nhưng mà Hà Tứ Hải từ phía đối diện cô ta đi đến, lại nhìn thấy cô ta lệ rơi đầy mặt.
Uyển Uyển ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ta, cô bé có chút không hiểu được chuyện này là như thế nào.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm lấy Uyển Uyển đi về hướng của Đại Tráng.
Đại Tráng ngồi thụp trên mặt đất cuộn mình lại, thất thanh nức nở, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, có thể hiểu được cậu bé đang thương tâm đến nhường nào.
Chính vào lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy đằng sau lưng có tiếng của Diêu Quế Hồng nói với cậu nhóc kia: “Con ở chỗ này đợi mẹ.”
Hà Tứ Hải quay người lại, liền nhìn thấy Diêu Quế Hồng thả đứa bé trong lòng xuống.
Sau đó lục tìm trong túi quần của mình, lấy ta một ít tiền lẻ.
Sau đó vội vàng chạy qua bên người của Hà Tứ Hải, chạy đến trước mặt Đại Tráng.
“Cầm lấy chỗ tiền quay, quay về nhà đi.” Cô ta nói với Đại Tráng.
Đại Tráng đang đắm chìm trong bi thương nghe thấy vậy vẻ mặt ngập tràn kinh hỉ ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi.” Đại Tráng kêu lên một tiếng như thể trẻ con quấn mẹ.
“Tôi không phải là mẹ của cậu, cậu nhận nhầm người rồi, cầm lấy tiền đi, về nhà đi.” Nói xong, trực tiếp vứt tiền đến trước mặt của Đại Tráng.
Sau đó không hề liếc mắt nhìn cậu thêm một cái mà quay người chạy về, ôm lấy cậu nhóc đang ngồi xổm đợi mẹ vội vàng rời đi.
Càng ngày càng xa, không hề quay đầu nhìn lại nữa.....
Đại Tráng cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô ta, thẳng cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy cô ta nữa.
Hà Tứ Hải buông Uyển Uyển xuống, dắt cô bé đi lên phía trước.
“Anh Đại Tráng, anh đừng khóc.” Uyển Uyển nhẹ nhàng nói.
“Uhm, không khóc, không khóc nữa.”
Đại Tráng dùng ống tay áo quẹt loạn trên mặt mình một phen, ngữ khí run rẩy nói.
Sau đó hít hít mũi, nấc lên vài tiếng, mạnh mẽ áp xuống bi thương, không tiếp tục khóc nữa.
Nhưng mà cuối cùng vẫn kìm không nổi mà bật khóc.
Sau đó cậu đem mấy đồng tiền rơi rớt trên mặt đất nhặt lên.
Tổng cộng một trăm năm mươi tám lẻ ba tệ.
“Mua chút đồ ăn cho Thảo Nhi thôi.” Cậu bình tĩnh nói.
------
Dịch: MBMH Translate