Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 668 - Chương 668: Những Ngày Tháng Hạnh Phúc.

Chương 668: Những Ngày Tháng Hạnh Phúc. Chương 668: Những Ngày Tháng Hạnh Phúc.

Chồng của Dương Tĩnh tên là Vương Minh Viễn, cũng là giáo viên, là một người thầy giáo dạy toán của một trường trung học ở trấn Diệp Dương.

Trường trung học cách nhà khá xa, đại khái khoảng chừng hai mươi cây, nhưng mà Vương Minh Viễn có một chiếc xe máy, mỗi ngày đi đi về về ngược lại cũng khá thuận tiện.

Hiện tại chính phủ muốn xây dựng nông thôn mới, ở nông thôn trên cơ bản đều có đường bê tông, chỉ là không có quá rộng thôi.

Nhưng mà so với mười năm trước, vừa mưa một chút đường liền trở nên lầy lội đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cho dù là vậy, giữa trời đông lạnh giá, đi xe máy cũng không quá thoải mái, nước mũi của Vương Minh Viễn cũng đông cứng hết cả.

Hắn ngược lại có đội một cái mũ nồi, nhưng mà thời tiết quá lạnh, mũ nồi che đậy chặt chẽ rồi, trên mặt kính lại toàn là hơi nước, không nhìn rõ được đường phía trước, cho nên chỉ có thể nhấc nó lên, gió lạnh thổi vù vù vào bên trong, bất quá cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Buổi sáng hôm nay vốn dĩ có hai tiết dạy, nhưng mà vợ ở nhà gọi điện thoại cho hắn, nói hắn mau chóng về nhà một chuyến.

Hắn không hề biết đã xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng sắp xếp lại tiết cùng với các thầy cô khác, liền vội chạy về nhà.

Dọc đường đi ngập tràn lo lắng, muốn gọi lại một cuộc về nhà hỏi thử xem, nhưng mà nghĩ đến sắp sửa về đến nhà rồi, cũng đành thôi.

Dương Tĩnh cũng gọi một cuộc điện thoại cho trường học, xin nghỉ phép một ngày, hôm nay không đến trường nữa.

Sau đó bắt đầu bận rộn với công việc, bữa trưa chuẩn bị làm một bàn ăn thật phong phú, chúc mừng một chút.

Trong lúc bận rộn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn con gái đang ngồi trên sô pha.

Cô bé và Thảo Nhi cùng nhau im lặng xem tivi, cùng với tình tiết của phim hoạt hình, không ngừng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Điều này trước kia chưa hề có, bởi vì vấn đề về mặt trí tuệ, con gái cực kỳ hiếu động, ở đâu cũng không ngồi yên được, không phải là chạy đi, thì cũng là cựa cà cựa quậy, tuyệt đối không thể yên lặng được.

Đúng lúc này, Dương Tĩnh nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng xe máy.

Tiếng xe máy của chồng cô đã sớm quen thuộc, vừa nghe liền biết là chồng đã quay về rồi.

Thế là lớn tiếng hô lên: “Phi Phi, cha của con về rồi.”

Sau đó cô cẩn thận quan sát phản ứng của con gái.

Phi phi nghe được tiếng của Dương Tĩnh, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó giống như nhớ tới cái gì, rất nhanh liền chạy về phía cửa.

Thảo Nhi cũng lén lút trượt từ trên sô pha xuống, đứng ở trong phòng khách, hai tay bất an động tới động lui, một bộ dáng không biết nên để chỗ nào.

Cô Dương Tĩnh nhìn vào trong mắt, nhẹ nhàng đi qua bên đó, xoa xoa đầu cô bé nói: “Là chú Vương quay về rồi, Thảo Nhi quen biết mà.”

Thảo Nhi gật gật đầu, nỗi bất an tan đi, cô bé biết Vương Minh Viễn, là một chú lùn lùn beo béo, rất thích cười, cũng là một người chú rất tốt bụng.

Vương Minh Viễn vừa mới dừng xe ở cửa xong, liền nhìn thấy con gái từ trong nhà chạy ra.

“Phi Phi, sao con lại chạy ra ngoài một mình thế này, mẹ của con đâu?” Vương Minh Viễn vội vàng hỏi.

Bởi vì vấn đề trí lực của Phi Phi, vì sợ cô bé đi lạc mất, trước kia đã cấm cô bé đi một mình ra khỏi cửa nhà.

“Mẹ đang nấu cơm ạ.” Phi Phi nghe thấy thế liền đáp.

“Mới sớm như vậy đã nấu ăn rồi sao.” Vương Minh Viễn thuận miệng nói.

“Cha ơi, cha chảy nước mũi rồi kìa.” Phi Phi ngẩng cổ lên nhìn hắn nói.

“Ha ha, chủ yếu là do lạnh quá đi mà.” Vương Minh Viễn vừa cởi mũ nồi xuống vừa mỉm cười nói.

Sau đó......

Hắn mới phát hiện là có gì đó không đúng, bởi vì vài câu đối thoại vừa rồi, thật sự quá có lý tính rồi.

Dựa theo tình huống của Phi Phi, điều này tuyệt đối là không thể nào xảy ra.

Hắn hoảng loạn mà đặt mũ lên trên xe máy, chiếc mũ lăn lông lốc rơi xuống đất, đều không có tâm trí nào đi quan tâm việc đó nữa.

Mà là trừng lớn mắt, nhìn đứa con gái ở trước mặt một cách cẩn thận, dường như không nhận ra cô bé vậy.

Con gái vẫn là cô con gái đó, một bộ dáng đáng yêu vui vẻ, nhưng mà hắn biết con gái so với trước kia có điểm không giống nhau, nhưng mà lại không nói ra được là gì.

Đúng lúc này, con gái khom người xuống, nhặt chiếc mũ nồi mà hắn làm rơi trên đất lên.

Sau đó đưa cho hắn nói: “Cha ơi, mũ của cha rơi rồi này.”

“Phi Phi, Phi Phi......” Vương Minh Viễn ngồi xổm người xuống, áp tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bờ môi run run, cẩn thận đánh giá cô bé.

Con gái thật sự không giống như lúc trước nữa rồi, con gái không ngốc nữa rồi, bệnh của con bé khỏi rồi.....

Nước mắt trong hốc mắt của Vương Minh Viễn ậng thành một vòng, bệnh của con gái, là một hòn đá lớn đè lên tim can của Dương Tĩnh, huống hồ chi nó cũng là một tảng đá lớn đè lên tim hắn.

Dương Tĩnh ôm lấy vai của Thảo Nhi, đứng ở trong phòng khách, yên lặng nhìn hai cha con bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment