“Phi Phi thật sự đã khỏi rồi sao?”
“Uhm.”
“Phi Phi thật sự không còn ngốc nữa sao?”
“Đúng vậy.”
“Phi Phi tất thảy mọi thứ đều bình thường rồi à?”
“...............”
“Anh có phiền hay không thế, đã hỏi biết bao nhiêu lần rồi? Phi Phi nhà chúng ta thật sự khỏe rồi, bây giờ con bé đã giống với những đứa trẻ khác rồi, sau này cũng sẽ như vậy, bình an khỏe mạnh mà lớn lên.” Dương Tĩnh thật sự là bị Vương Minh Viễn hỏi đến phát phiền.
Vương Minh Viễn nhìn thoáng qua phòng khách một cái, con gái đang chơi bóng cao su cùng với Thảo Nhi, thế là thu hồi ánh mắt, một bên giúp vợ thái rau, một bên lấy lòng hỏi: “Anh đây không phải là xác nhận lại một chút sao?”
“Anh đây gọi là xác nhận một chút sao? Hơn nữa không phải lúc nãy anh đã thử nghiệm Phi Phi biết bao nhiêu là lần rồi à? Phi Phi đều bị anh hỏi cho phát phiền rồi.” Dương Tĩnh cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Anh đây không phải là cảm thấy quá khó tin hay sao? Làm sao đột nhiên lại trở nên khỏi bệnh rồi chứ?” Vương Minh Viễn vẻ mặt nghi hoặc.
“Còn nhớ về chuyện nhà Thảo Nhi mà em đã nói với anh không?” Dương Tĩnh bỗng nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn.
“Đúng, đúng, Thảo Nhi, không phải em nói con bé đã bị anh trai và thần tiên dẫn đi rồi sao?”
Chuyện của Phi Phi đối với hắn có đả kích quá lớn, nhất thời làm hắn quên mất chuyện này của Thảo Nhi, nhưng mà nói thật ra thì, hắn không tin.
Nếu như không phải là vợ hắn phát ngốc rồi, thì chính là vợ đang đùa với hắn, rất hiển nhiên là vợ hắn không có ngốc, vậy nhất định là đang nói đùa với hắn rồi, cho nên hắn cũng không để ý lắm.
“Hôm nay Đại Tráng và vị thần tiên đại nhân kia lại đến đây, bọn họ nói muốn làm chút chuyện, cho nên gửi Thảo Nhi ở bên này cho em chăm sóc một chút, thần tiên nhìn thấy dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc của Phi Phi, nhẹ nhàng vỗ lên trán của con bé vài cái, Phi Phi liền khỏi rồi.” Dương Tĩnh vừa rửa rau vừa nhỏ giọng kể lại.
Vương Minh Viễn nghe thấy thế, liền buông con dao thái rau trong tay xuống, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Những điều em nói đều là thật sao?”
“Không phải bấy lâu nay anh nghĩ lời em nói đều là giả chứ?” Dương Tĩnh hỏi.
Vương Minh Viễn nghe vậy ngượng ngùng cười nói: “Sao có thể chứ, sao có thể chứ........”
Dương Tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi đó, đối phương quả thật đã trị khỏi bệnh cho Phi Phi, không phẫu thuật, không kê thuốc, chỉ vỗ nhẹ lên trán của Phi Phi mấy cái, đây không phải thần tiên thì còn là cái gì?”
“Mặc kệ có phải là thần tiên hay không, đối phương nếu đã trị khỏi bệnh của Phi Phi, thì phải cảm ơn người ta cho thật là tử tế.” Vương Minh Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ý của em cũng là như thế, cho nên còn phải để anh vất vả một chuyến, buổi chiều đi ngân hàng một chuyến.”
“Rút bao nhiêu.”
“Đều rút ra hết đi, cũng chỉ có năm vạn tệ, trước đây là vì để khám bệnh cho Phi Phi, bây giờ bệnh của Phi Phi khỏi rồi, tạm thời cũng dùng không ít rồi, không còn tiền, chúng ta vẫn có thể kiếm.” Dương Tĩnh nói.
Vương Minh Viễn nghe thấy thế quay đầu lại, nhìn đứa con gái đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy cô bé đang cùng Thảo Nhi nói cái gì đó, vui vẻ mở miệng thật to, cười đến nỗi ngửa cả ra sau.
Sau đó lặng lẽ gật gật đầu nói: “Được.”
Từ sau khi Vương Minh Viễn trở về, hắn liền một mực quan sát con gái, nhìn con bé nói chuyện, nhìn từng động tác của con bé, nhìn con bé ăn cơm, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ.
Có điều từ trong ngôn ngữ và hành động của cô bé, đại khái Vương Minh Viễn cũng phán đoán ra được, trình độ trí tuệ hiện tại của con gái, đại khái tương đương với khoảng năm sáu tuổi, không khác mấy so với Thảo Nhi.
Có điều cái này cũng không bất ngờ, dù sao cũng đã ngây ngốc nhiều năm như vậy, có thể hồi phục đến trình độ này, đã là cực kỳ cực kỳ tốt rồi.
Vợ chồng hai người đều là giáo viên, sau này chỉ cần hơi dẫn đường chỉ lối, hắn tin rằng rất nhanh liền có thể bắt kịp với trình độ của những đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Cho nên ăn cơm xong, Vương Minh Viễn không có chậm trễ, liền chuẩn bị một lần nữa đi lên trên trấn một chuyến.
“Cha đi làm sao ạ?” Phi Phi đuổi theo ra hỏi.
Đây là điều mà trước đây Phi Phi tuyệt đối không bao giờ hỏi, chỉ có xông về phía hắn mà cười ngốc nghếch.
Cho nên trong phút chốc nghe thấy cô bé hỏi như vậy, Vương Minh Viễn cảm thấy rất vui vẻ, lại cảm thấy trong lòng thật chua xót.
“Không phải, cha phải lên trên trấn làm chút chuyện, con và Thảo Nhi ở nhà chơi nhé, cha rất nhanh liền trở về, mang đồ ăn ngon về cho con.” Vương Minh Viễn mỉm cười nói.
“Oaaa, dạ được, dạ được, cha ơi, vậy cha về sớm một chút nhé.” Phi Phi vui vẻ nở nụ cười.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của con gái, một khắc này Vương Minh Viễn cảm thấy tim mình đều đã bị hòa tan rồi.
Lái chiếc xe máy, gió lạnh phất lên trên mặt, cũng cảm thấy rất ấm áp.
------
Dịch: MBMH Translate