“Ồ, hóa ra cô bé đi đến cùng cháu tên là Uyển Uyển à?”
“Cô bé rất lợi hại, thật vậy sao?”
“Ồ, còn quen được hai em gái là Đào Tử và Huyên Huyên? Đều là bạn tốt của cháu sao?”
“Các cháu cưỡi lên một chú bướm khổng lồ bay lên không trung à? Thật là lợi hại nha.”
“Buổi tối đi ngủ, còn có thể nhìn thấy những vì sao trên trời sao? Không lạnh hả?”
“..............”
Thời điểm Thảo Nhi ở cùng một chỗ với cô Dương, trở nên nói cực kỳ nhiều, không ngừng kể cho cô ấy những chuyện thần kỳ đã xảy ra hôm qua.
Dương Tĩnh cũng không biết những lời cô bé nói là thật hay giả, bởi vì có những thứ khi nghe thì thật sự quá mức khoa trương.
Có điều những chuyện thần tiên, hẳn là thật đi?
“Anh về rồi.” Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên âm thanh của Vương Minh Viễn.
“Cha ơi.” Phi Phi nghe thấy thế lập tức chạy ra khỏi phòng.
“Chậm thôi con, cẩn thận kẻo ngã.” Dương Tĩnh vừa mới dứt lời, Phi Phi đã chạy ra khỏi phòng rồi.
Rất nhanh đã thấy Vương Minh Viễn một tay xách theo một cái túi to, một tay bế Phi Phi đi vào trong nhà, chiếc mũ nồi trên đầu còn chưa lấy xuống.
“Nhanh như vậy à?” Dương Tĩnh đứng lên nói.
“Giữa trưa không đi làm, anh còn phải đợi một hồi, nếu không thì còn nhanh hơn nữa.” Vương Minh Viễn nói xong, đem chiếc túi trong tay cùng với con gái đều thả xuống.
Dương Tĩnh mở túi ra, đầu tiên nhìn thấy không phải là tiền, mà là một đống đồ ăn, còn có hai con chó lông đồ chơi nhỏ giống hệt nhau.
“Phi Phi, Thảo Nhi, hai đứa xem xem đây là cái gì?” Dương Tĩnh lấy đồ chơi ra và nói.
“Oaaa, cún con nhỏ, mẹ ơi, cái này là cho con sao ạ?” Phi Phi hưng phấn hỏi.
“Đương nhiên, lẽ nào mẹ còn chơi cái này sao?” Dương Tĩnh mỉm cười nhét một con cún nhỏ vài trong lòng của cô bé.
Sau đó cầm lấy chiếc còn lại, đưa qua cho Thảo Nhi.
Thảo Nhi hơi sửng sốt, sau đó ngơ ngác nhìn Dương Tĩnh.
“Cầm lấy đi.” Dương Tĩnh nói.
“Cái này là cho cháu sao ạ?” Thảo Nhi có chút kinh hỉ, lại có chút không xác định được mà hỏi han.
Vừa rồi nhìn thấy con cún nhỏ trong tay của Phi Phi, nói không hâm mộ đó là không thể nào, dù sao cô bé vẫn còn là một đứa nhỏ.
Nhưng mà cái đó là mẹ của Phi Phi mua cho chị ấy, là đồ của người khác.
“Đương nhiên là cho cháu rồi, cháu và chị Phi Phi mỗi người một cái.” Dương Tĩnh mỉm cười nói.
“Cảm ơn cô Dương ạ.” Thảo Nhi nghe thấy thế, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó vươn tay nhận lấy.
Tiếp đó lại quay sang nói với Vương Minh Viễn đang cởi chiếc mũ nồi: “Cảm ơn chú ạ.”
“Thật là ngoan.” Vương Minh Viễn xoa xoa đầu của cô bé, trong lòng lại bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Sự tình của nhà Thảo Nhi, hắn tự nhiên cũng có biết, cho nên đối với đứa nhỏ này tràn ngập thương tiếc.
Phi Phi nhìn thấy Thảo Nhi nói cảm ơn, sửng sốt một chút, sau đó học theo nói: “Cảm ơn cô Dương ạ, cảm ơn chú ạ.”
Dương Tĩnh và Vương Minh Viễn nghe thấy thế thì có hơi sửng sốt, sau đó phì một tiếng bật cười.
“Con phải nói là cảm ơn cha ạ, cảm ơn mẹ ạ.” Dương Tĩnh sửa lại nói.
“Ồ, ồ, cảm ơn mẹ ạ, cảm ơn cha ạ.” Phi Phi lập tức nói lại một lần nữa, nói xong còn nhìn vào Vương Minh Viễn.
“Làm sao thế?” Vương Minh Viễn kinh ngạc hỏi.
Phi Phi lập tức chạy tới, nắm lấy tay của Vương Minh Viễn, đặt lên trên đỉnh đầu của mình.
Vương Minh Viễn lúc này mới giật mình, sau đó xoa xoa đầu cô bé nói: “Thật là ngoan.”
“Ha ha....” Phi Phi lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Dương Tĩnh và Vương Minh Viễn cũng nhìn nhau nở nụ cười.
Dương Tĩnh đem toàn bộ đồ ăn vặt trong túi đều lấy ra, đặt ở trên bàn trà, để cho mấy cô nhóc tự mình lấy ăn.
Ở phía dưới cùng của đồ ăn, còn có hai cái phong thư của ngân hàng, trong đó chính là năm vạn tệ vừa rút ở ngân hàng ra.
Dương Tĩnh cầm tiền đi vào trong phòng, Vương Minh Viễn cũng nối gót theo vào.
“Tiểu Tĩnh, có phải là em định nhận nuôi Thảo Nhi hay không?” Vương Minh Viễn vừa đi vào trong phòng liền hỏi.
“Tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Dương Tĩnh có chút nghi hoặc hỏi.
“Không phải trước kia em vẫn luôn muốn nhận nuôi Thảo Nhi sao?” Vương Minh Viễn lại hỏi.
Dương Tĩnh không có phủ nhận, mà là gật gật đầu, quả thật cô có ý nghĩ này.
“Trước kia em hỏi ý kiến của anh, anh không có trả lời em, chủ yếu là vì sợ em quá đỗi vất vả, bình thường em phải lên lớp dạy học cho mấy đứa nhỏ, lại phải chăm sóc Phi Phi và mẹ anh, có thêm một đứa con nữa, anh thật sự sợ em sẽ suy sụp, cho nên vẫn luôn do dự không quyết....”
“Anh không cần phải nói nữa, em hiểu được sự băn khoăn của anh.” Dương Tĩnh cắt đứt lời nói của hắn.
Sự băn khoăn của Vương Minh Viễn cũng không có sai.
“Hiện tại Phi Phi vậy mà đã tốt lên rồi, bên phía mẹ của anh, cha anh tạm thời cũng có thể chăm sóc một chút, không cần em phải bận tâm quá nhiều, cho nên nếu như em vẫn muốn nhận nuôi Thảo Nhi, anh không phản đối, Thảo Nhi vừa ngoan vừa hiểu chuyện, vừa hay có thể làm bạn với Phi Phi.” Vương Minh Viễn nói.
------
Dịch: MBMH Translate