Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 671 - Chương 671: Gia Đình Hiền Lành.(2)

Chương 671: Gia Đình Hiền Lành.(2) Chương 671: Gia Đình Hiền Lành.(2)

“Hiện tại Phi Phi vậy mà đã tốt lên rồi, bên phía mẹ của anh, cha anh tạm thời cũng có thể chăm sóc một chút, không cần em phải bận tâm quá nhiều, cho nên nếu như em vẫn muốn nhận nuôi Thảo Nhi, anh không phản đối, Thảo Nhi vừa ngoan vừa hiểu chuyện, vừa hay có thể làm bạn với Phi Phi.” Vương Minh Viễn nói.

Dương Tĩnh nghe thấy thế có chút kinh ngạc nhìn hắn.

“Em đừng có nhìn anh như vậy, anh cũng đã phải suy nghĩ tường tận rồi, buổi trưa lúc đi lên trên trấn, anh chính là đang suy nghĩ về vấn đề này.”

“Hơn nữa nếu như không phải nhờ vào Thảo Nhi, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội gặp được tiên duyên, bệnh của Phi Phi cũng không thể khỏi được, tính ra thì Thảo Nhi và gia đình chúng ta có duyên rất lớn.”

“Cho nên việc nhận nuôi Thảo Nhi, cũng xem như là chúng ta đang báo đáp ân tình của cô bé.” Vương Minh Viễn thật lòng nói.

“Anh có thể nghĩ được như thế, thật sự là quá tốt rồi, có điều đợi lát nữa còn phải hỏi thử ý tứ của thần tiên đại nhân và anh trai của Thảo Nhi xem hai người ấy có bằng lòng hay không.” Dương Tĩnh vui vẻ mỉm cười nói.

Cô đã có suy nghĩ muốn nhận nuôi Thảo Nhi từ sớm rồi, nhưng mà khó khăn của nhà mình bày ngay ra đó, cho nên thật tình rất khó xử, vô cùng rối rắm.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm reo hò vui vẻ của Thảo Nhi.

“Anh ơi, anh về rồi ạ.”

Dương Tĩnh và Vương Minh Viễn vội vàng đi ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy ba người đang đứng ở trước cửa.

Một người thanh niên thân hình cường tráng, dáng vẻ anh tuấn.

Một tiểu cô nương dễ thương mặc chiếc quần yếm, búi tóc hai bên.

Một đứa bé trai đang cùng Thảo Nhi nói chuyện, Vương Minh Viễn tự nhiên là biết cậu.

Cậu bé chính là Đại Tráng anh trai của Thảo Nhi.

Sự việc Đại Tráng trượt chân chết trong dòng suối nhỏ trên núi hắn cũng có biết, dù sao cũng là bởi vì chuyện này, trường trung học và tiểu học trong trấn Diệp Dương còn tổ chức một buổi giáo dục toàn khóa.

Nhìn thấy Đại Tráng sống sờ sờ đứng trước mắt hắn, một tia băn khoăn trong lòng Vương Minh Viễn đều tiêu tán hết.

“Thần tiên đại nhân, mau vào nhà ngồi đi.” Dương Tĩnh vội vàng tiến lên tiếp đón bọn họ.

“Cô Dương, cô không cần gọi tôi cái gì mà thần tiên đại nhân, vẫn cứ gọi tôi là Hà tiên sinh đi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Sau đó dắt Uyển Uyển và Đại Tráng đi vào trong phòng.

“Vậy làm sao mà được chứ.” Dương Tĩnh đáp.

“Vẫn nên gọi là Hà tiên sinh thì tốt hơn.”

Nhìn thấy Hà Tứ Hải kiên trì, Dương Tĩnh cũng không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, mà là vội vàng hô lên: “Vậy Hà tiên sinh, mời ngài ngồi.”

“Minh Viễn, anh phát ngốc cái gì thế, nhanh nhanh rót ly trà cho mấy người thần....Hà tiên sinh đi.”

“Ồ....ồ....được.” Vương Minh Viễn còn đang sững sờ lúc này mới phản ứng lại được.

“Không cần phải khách khí như vậy đâu, chúng tôi đón Thảo Nhi xong, sẽ rời đi ngay bây giờ.” Hà Tứ Hải nói.

“Sao lại vội như thế, ở lại đây ăn bữa cơm tối rồi hẵng đi.” Dương Tĩnh nói.

“Không làm phiền nữa, chúng tôi trở về còn có việc.” Hà Tứ Hải đáp.

“Như vậy sao.” Dương Tĩnh nghe thấy thế có chút thất vọng.

“Mọi người đợi một lát đã.”

Nói xong vội vội vàng vàng chạy về phòng, lấy năm vạn tệ vừa rút lúc nãy ra, lúc này, Vương Minh Viễn đã rót xong trà cho Hà Tứ Hải và bưng lên rồi.

Hắn suy nghĩ thật sự cẩn thận, rót cho mỗi đứa nhỏ một ly nước ép hoa quả.

Hắn có chút hiếu kỳ mà nhìn vào Đại Tráng, vốn là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, cảm thấy tò mò.

Nhưng hắn dù gì cũng là thầy giáo, trực giác rất nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra đằng sau khuôn mặt tươi cười cứng ngắc kia của Đại Tráng là bi thương.

“Thần....Hà tiên sinh, nhà chúng tôi không có thứ gì tốt để báo đáp ân tình của ngài, đây là năm vạn tệ mà chúng tôi góp được, hy vọng ngài không chê.” Dương Tĩnh đẩy tiền đến trước mặt của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn nhìn một cái, sau đó mỉm cười nói: “Buổi sáng tôi đã nói qua với cô rằng người tốt sẽ được báo đáp, đây là sự báo đáp mà cô nhận được, cho nên không cần phải cảm ơn tôi.”

“Nhưng mà......” Dương Tĩnh còn muốn nói thêm.

Hà Tứ Hải trực tiếp cắt đứt lời của cô: “Không có nhưng nhị gì cả, việc này đến đây là kết thúc, chúng tôi phải về rồi.”

Sau đó đứng thẳng dậy, dắt Uyển Uyển và Đại Tráng muốn rời đi.

Uyển Uyển vội vàng một hơi uống hết ly nước ép hoa quả đang cầm trong tay.

Đúng lúc này, cô Dương vội vàng nói: “Hà tiên sinh, có thể làm chậm trễ thêm chút thời gian của ngài có được hay không? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với ngài và Đại Tráng một chút.”

Hà Tứ Hải đầu tiên là nhíu nhíu chân mày, sau đó có chút giật mình, cô nhắc đến Đại Tráng, vậy chắc chắn là có liên quan đến Thảo Nhi rồi.

Thế là lúc buông Uyển Uyển ra, nói với cô bé: “Em và Thảo Nhi, còn có Phi Phi đi qua bên cạnh chơi một lát đi, người lớn bọn anh có chuyện cần phải nói.”

“Được thôi nè.”

Uyển Uyển đáp một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn vào chiếc ly trống không trong tay cô bé.

(. _. )

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment