Dương Tĩnh là giáo viên tiểu học, được tiếp xúc khá nhiều với bọn nhỏ.
Cho nên cũng đặc biệt hiểu biết mấy đứa nhỏ, nhìn thấy biểu tình của Uyển Uyển khi nhìn chằm chằm vào chiếc ly trống không, liền đại khái hiểu được cô bé đang nghĩ đến cái gì, vội vàng để cho Vương Minh Viễn rót thêm cho cô bé một ly.
“Hia hia hia.....”
Vừa rồi còn là bộ dáng một cô nhóc thất vọng, nhoẻn miệng liền bắt đầu cười ngây ngô.
“Đi chơi đi.” Hà Tứ Hải đẩy nhẹ lên lưng của cô bé mấy cái.
Uyển Uyển lúc này mới bưng ly nước ép, cẩn thận từng li từng tí đi về hướng của Thảo Nhi và Phi Phi.
“Uyển Uyển, chị nhìn xem, con cún nhỏ.” Thảo Nhi buông ly nước ép trong tay xuống, hưng phấn giơ con chó nhỏ bên cạnh lên cho Uyển Uyển xem.
“Hia hia hia...... thật là đáng yêu nha.” Uyển Uyển không hề keo kiệt mà cất giọng khen.
“Đáng yêu đúng không.” Thảo Nhi đem búp bê hình con chó nhỏ đưa lên khuôn mặt nhỏ nhắn mình cọ cọ.
“Chị cũng có, chị cũng có.” Phi Phi ở bên cạnh vội vội vàng vàng nói.
“Hia hia hia......hai người là chị em sinh đôi sao.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ vui vẻ chơi đùa.
Hà Tứ Hải lúc này mới quay đầu nhìn về phía hai vợ chồng Dương Tĩnh.
“Hà tiên sinh, Đại Tráng, mạo muội hỏi một chút, mọi người chuẩn bị sắp xếp cho Thảo Nhi như thế nào.” Dương Tĩnh hỏi.
Hà Tứ Hải còn chưa trả lời, liền nghe thấy Vương Minh Viễn ở bên cạnh cướp lời nói: “Ngài đừng hiểu nhầm, nếu như Thảo Nhi có được sự sắp xếp tốt hơn, chắc chắn là tốt nhất, thật ra trước kia chúng tôi cũng từng có suy nghĩ muốn nhận nuôi con bé Thảo Nhi, nhưng mà mọi người cũng biết Phi Phi........, bây giờ Phi Phi đã trở nên bình thường rồi, những điều mà chúng tôi phải gánh vác cũng được giảm nhẹ, cho nên dù nuôi thêm một đứa nhỏ, chúng tôi vẫn có sức để nuôi được.....”
Sở dĩ Vương Minh Viễn nói như vậy, bởi vì Hà Tứ Hải là thần tiên nha, nói không chừng Thảo Nhi sẽ bị mang đi tu tiên đó, vốn dĩ là một tấm lòng hảo tâm, ngược lại lại lo lắng cho tiền đồ của Thảo Nhi.
“Trước mắt còn chưa có quyết định, điều này còn phải xem xét ý tứ của Thảo Nhi, có điều mẹ của Uyển Uyển ngược lại muốn nhận nuôi con bé.”
Hà Tứ Hải chỉ vào cô bé Uyển Uyển đang cười hia hia chơi cùng với Thảo Nhi và Phi Phi.
“Như vậy sao, có người chăm sóc là tốt rồi.” Dương Tĩnh nói.
Nhưng mà trong lòng nói thật ra thì, có chút thất vọng, dù sao cô ấy cũng khá thích Thảo Nhi.
Lúc Thảo Nhi đi học cô từng làm chủ nhiệm lớp của cô bé, sau này Đại Tráng qua đời, còn ở lại nhà cô ấy một đoạn thời gian, cho nên cô ấy đối với Thảo Nhi cũng hiểu rất rõ, càng hiểu rõ, liền càng thích đứa nhỏ này.
“Lúc này vẫn chưa có quyết định cuối cùng, còn phải nghe xem ý tứ của Đại Tráng và Thảo Nhi nữa, chắc chắn sẽ thương lượng ra một phương án tốt nhất, hơn nữa còn có rất nhiều thủ tục phải làm.” Hà Tứ Hải đáp.
“Vậy thì, vậy thì......” Dương Tĩnh vội vàng nói.
“Đúng vậy, nhận nuôi Thảo Nhi, còn phải nhận được sự đồng ý bên phía cha mẹ.....” Vương Minh Viễn vừa định nói.
Đột nhiên nhìn thấy Hà Tứ Hải lắc lắc đầu với hắn, thế là lại vội vàng nuốt lời định nói vào trong.
“Những chuyện sau này, sau này hẵng nói đi, chúng tôi trước tiên không làm phiền nữa.” Hà Tứ Hải nói.
“Được, được, hoan nghênh mọi người lần sau lại đến.” Vương Minh Viễn vội vàng nói.
“Uyển Uyển, Thảo Nhi, chúng ta đi về thôi.” Hà Tứ Hải nhìn hai cô nhóc kia vẫy vẫy tay nói.
Về phần Đại Tráng, vẫn một mực cầm lấy tay của Hà Tứ Hải, đứng bên cạnh cúi gằm đầu xuống, một câu cũng không nói.
“Thật sao ạ?” Uyển Uyển bưng ly nước ép hoa quả hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, còn có thể là giả sao?” Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
“Dạ.”
Uyển Uyển vội vàng một hơi uống hết ly nước ép trong tay, sau đó vươn cái lưỡi nhỏ ra liếm liếm quanh miệng, nãy giờ cô bé còn chưa nỡ uống một ngụm lớn đâu nha.
Uyển Uyển đi đến nắm lấy một bàn tay còn lại của Hà Tứ Hải, mà Thảo Nhi ôm lấy tay của Đại Tráng, đồng thời có chút nghi hoặc nhìn anh trai một cái, cô bé mơ hồ đã cảm nhận được điều gì đó.
Sau đó trong nháy mắt bọn họ đã biến mất trước mắt một nhà ba người của Dương Tĩnh.
Cô Dương bởi vì đã từng nhìn thấy một lần, ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì.
Phi Phi lại còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy thật thần kỳ.
Chỉ có duy nhất Vương Minh Viễn lẩm bà lẩm bẩm: “Thật đúng là thần tiên nha.”
Mặc dù phía trước đã từng nghe vợ nói qua rất nhiều lần, lại còn có một ví dụ sống như con gái.
Nhưng mà với cương vị là một thầy giáo tốt nghiệp khối khoa học tự nhiên, trong lòng kỳ thật vẫn như cũ giữ lại một tia nghi hoặc.
Vô cùng mâu thuẫn, vừa tin tưởng mà lại hoài nghi.
Lúc này toàn bộ thế giới quan của hắn hoàn toàn sụp đổ, phải chịu một đả kích rất lớn.
............
Trong nháy mắt, mấy người Hà Tứ Hải xếp thành một hàng, từ nhà của cô Dương Tĩnh về đến trong nhà của mình.
“Có muốn uống chút nước không?” Hà Tứ Hải buông đôi tay của Uyển Uyển và Đại Tráng ra, nhìn mấy đứa nhỏ hỏi.
Uyển Uyển lắc lắc đầu, liếm liếm môi, bây giờ cô bé đã có cảm giác no no rồi, không hề muốn uống thêm chút nước nào.
“Đợi lát nữa Đào Tử và Huyên Huyên sẽ tan học, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đón mấy cô nhóc kia, bây giờ mấy đứa đi xem hoạt hình trước đi.” Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển và Thảo Nhi.
Hai cô nhóc ấy tự nhiên sẽ không phản đối, tay nắm chặt tay chạy đến an tọa trên sô pha.
Hà Tứ Hải giúp mấy cô nhóc mở tivi lên, chỉnh đến kênh hoạt hình mà mấy cô nhóc thích xem.
Lúc này mới một lần nữa quay về bên cạnh của Đại Tráng.
Từ sau khi gặp được Diêu Quế Hồng, tinh thần của Đại Tráng trở nên cực kỳ sa sút.
Trừ việc nói vài câu cùng với Thảo Nhi ra, trên một đường này một câu cũng không nói.
“Thật ra em không cần nghĩ quá nhiều.” Hà Tứ Hải đi đến, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của Đại Tráng, sau đó lại rót cho cậu một ly nước.
“Thần tiên đại nhân.” Đại Tráng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hà Tứ Hải chú ý đến, ánh mắt vốn dĩ linh động của Đại Tráng, giống như đã mất đi ánh sáng của ngày thường.
“Tâm nguyện của em là được gặp cha mẹ của em, trên thực tế là do không yên tâm về Thảo Nhi, không yên tâm với việc sau khi bản thân trở về Minh Thổ, Thảo Nhi có người chăm sóc hay không đúng không?” Hà Tứ Hải đưa ly nước đến trong tay của cậu bé.
“Cảm ơn thần tiên đại nhân.” Đại Tráng nhận lấy, thấp giọng nói.
“Cho nên ấy à, chuyện về mẹ của em, em hoàn toàn không cần đặt vào trong lòng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Thảo Nhi, nhất định sẽ để cho em ấy vui vẻ mà lớn lên.” Hà Tứ Hải ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
“Cảm....cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân.” Đại Tráng run rẩy nói, sau đó uống một ngụm nước, mạnh mẽ đem nước mắt nghẹn trở về.
Đúng lúc này, Thảo Nhi đột nhiên chạy tới, hóa ra cô bé vốn dĩ không có xem hoạt hình, lực chút ý từ đầu đến cuối đều đặt trên người Đại Tráng.
“Anh ơi, anh không vui sao ạ?” Thảo Nhi đứng ở trước mặt của cậu bé, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Đại Tráng mà hỏi.
“Không......không có.” Đại Tráng hít hít cái mũi, sau đó nặn ra một nụ cười.
Thảo Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Đại Tráng, sau đó nhỏ giọng nói: “Thảo Nhi có anh trai liền sẽ không buồn nữa, anh trai có Thảo Nhi rồi cũng đừng có buồn nữa nhé.”
Thảo Nhi nói xong, liền tiến lên cầm lấy tay của Đại Tráng.
Đại Tráng vội vàng buông chiếc ly đang cầm trong tay xuống, sau đó giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Thảo Nhi.
“Anh trai có Thảo Nhi, anh trai không buồn nữa......” Đại Tráng mỉm cười nói.
Vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.
Nhưng mà nụ cười của Đại Tráng lại vô cùng chua xót.
Mấy ngày tiếp sau đó, Đại Tráng cũng không có lập tức đi tìm cha cậu.
Hà Tứ Hải cũng không thúc giục cậu bé, mỗi ngày dẫn theo cậu bé trải qua một cuộc sống bình đạm.
Về phần Thảo Nhi cũng dần quen thuộc với Uyển Uyển, trở thành những người bạn tốt.
Buổi tối Hà Tứ Hải sắp xếp cho hai đứa nhỏ ở Phượng Hoàng tập.
Chỉ có điều cứ như vậy, Đào Tử, Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng không thèm ngủ trên giường nhà mình nữa, mỗi tối đều đúng giờ chạy đến chỗ này của Hà Tứ Hải, tiến vào trong Phượng Hoàng tập không chịu đi ra.
Mãi đến thứ sáu, sau khi Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến trường.
Đại Tráng đột nhiên nói với hắn: “Thần tiên đại nhân, làm phiền ngài dẫn em đi gặp cha của em nhé.”
------
Dịch: MBMH Translate