“Chị Đới, sao hôm nay chị lại tự mình đích thân đi đến quầy hàng thu phí thế? Anh Diệp đâu rồi?” Lưu Cường bán thịt, xa xa nhìn thấy Đới Hồng Hà đi tới, lập tức lớn tiếng hô lên.
“Đừng nói mấy câu vô dụng nữa, giao phí sạp hàng tháng này ra đây.” Đới Hồng Hà căng mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
Lưu Cường cũng không để ý, giao tiền ra một cách rất thống khoái.
Dáng vẻ này của Đới Hồng Hà, thái độ làm người cực kỳ nôn nóng, không đến ba câu liền có thể chửi nhau với người ta, Lưu Cường tự nhiên không muốn đụng đến đầu mày của bả.
“Lần sau liền trực tiếp dùng wechat hoặc là zhifubao mà chuyển khoản, bây giờ làm gì có ai dùng tiền mặt nữa chứ?” Đới Hồng Hà lấy được tiền, con bất mãn nói thầm một câu.
Lưu Cường vừa định nói chuyện, Đới Hồng Hà đã lại quay người đi sang thu phí ở một sạp hàng khác.
Đới Hồng Hà ở chốn chợ nông sản này, có đến gần hai mươi cái quầy hàng, phí quầy hàng mỗi năm thu vào cũng là một khoản rất lớn.
Cộng với việc ở vùng phụ cận còn có bốn cửa tiệm cùng khoảng tầm mười căn nhà.
Chuyện gì cũng không làm, hằng năm chỉ thu phí cho thuê, liền đã đủ để cho cô ta ăn uống rồi.
Có điều những tài sản này đều nằm ở vùng ngoại ô, nếu thật sự muốn bán ra, giá cả cũng chẳng được bao nhiêu.
Người thuê cơ bản đều là công nông dân ngoại địa đến Hợp Châu làm thuê.
Những thứ này đều là tài sản được phân ra sau khi cô ta ly hôn với chồng cũ, có điều dạo gần đây Đới Hồng Hà đang nghĩ đến việc có nên bán ra một bộ phận hay không.
Đới Hồng Hà còn có một đứa con trai với người chồng trước, thời điểm ly hôn, đứa con được phán cho cô ta.
Con trai làm việc ở Thân thành, yêu đương với một cô gái cũng là người Thân thành, cho nên muốn mua một căn nhà ở Thân thành.
Nhưng mà Thân thành bên ấy giá cả đắt đỏ, cho dù Đới Hồng Hà đem toàn bộ nhà đều bán ra bên ngoài, phỏng chừng cũng không thể mua lại được một ngôi nhà tương tự như thế.
Nhưng mà cô ta chỉ có một đứa con trai như thế, không cho nó thì còn có thể cho ai? Người chồng hiện tại ấy à? Cô ta còn chưa có ngu đến mức ấy.
Có điều những bất động sản mặt tiền ấy là sự bảo đảm cuộc sống cho cô ta, bán ra liền sẽ chặt đứt gốc rễ của cô ta, sau này phải làm sao bây giờ?
Cho nên dạo gần đây Đới Hồng Hà có chút phát hỏa, nhìn thấy ai cũng tức.
Thu đủ phí quầy hàng rồi, Đới Hồng Hà lập tức đi ra khỏi chợ nông sản, sau đó nhìn trái ngó phải một cái, chiếc xe lúc đến dừng ở ven đường không biết đi đâu mất tiêu rồi, vẻ mặt không khỏi trở nên đen thui.
Thế là móc điện thoại ra trực tiếp gọi sang điện thoại của chồng.
“Diệp Tông Thắng, anh chết dí ở xó nào rồi?”
“Ngã rẽ? Anh có bệnh à? Lái xe đi xa như thế làm gì? Mau lái về đây cho tôi.” Đới Hồng Hà nói xong liền ba một tiếng cúp điện thoại.
Sau đó đứng ở chỗ đó càng nghĩ càng tức, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.
Một hồi công phu, một chiếc Honda Accord nửa mới dừng lại bên cạnh cô ta.
Nhìn thấy cô ta không lên xe, một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy bước từ trên ghế lái xuống.
Trong miệng hắn đang ngậm một cây thuốc lá, có chút kỳ quái hỏi: “Sao lại không lên xe đi? Đã thu đủ phí quầy hàng chưa?”
Nói xong hắn còn liếc nhìn chiếc túi đang mang trên vai của Đới Hồng Lệ một cái.
Hắn chính là người chồng đương nhiệm của Đới Hồng Hà Diệp Tông Thắng.
Ở trong mắt của Đới Hồng Hà, chồng chính là một tên phế vật, ham ăn lười làm, ưu điểm duy nhất chính là nghe lời, cũng chính vì bởi một điểm này, năm đó mới cùng hắn lĩnh chứng.
Đới Hồng Hà không trả lời hắn, mà trầm mặt đi qua.
Đới Hồng Hà hiểu rõ Diệp Tông Thắng, Diệp Tông Thắng làm sao lại không hiểu Đới Hồng Hà cho được.
Thấy cô ta trầm mặt đi qua, liền biết đã hỏng chuyện rồi.
Vội vàng vứt điếu thuốc trong miệng đi.
Còn chưa đợi hắn nói chuyện, một cái tát của Đới Hồng Hà liền vả qua, Diệp Tông Thắng vội vàng nghiêng đầu né tránh, nhưng mà vẫn bị đánh cho đầu óc ong ong.
“Cô điên rồi à?” Diệp Tông Thắng rống lên.
“Tôi điên rồi? Một phế vật như anh, anh nói anh có thể làm nên trò trống gì? Tôi nói anh dừng xe ở đây, anh nói cho tôi nghe anh lái xe chạy đến chỗ nào?” Đới Hồng Hà nói xong lại muốn nhấc tay lên đánh hắn, Diệp Tông Thắng vội vàng trốn sang một bên.
Sau đó giải thích nói: “Tôi dừng xe ở đây, không phải là chặn mất đường của người khác rồi sao? Cho nên tôi mới lái xe nhích lên trước một chút.”
“Sau đó thì sao, người ta đi rồi, anh không biết đường mà lái xe quay lại à? Hơn nữa nơi này rộng như thế, anh nói anh chắn đường của ai? Anh chắn đường ai?.....”
Mỗi lần Đới Hồng Hà hỏi một câu, lại dùng tay tát một cái, có điều đều bị Diệp Tông Thắng lấy cánh tay chặn lại, nhưng cho dù cách một lớp quần áo, cánh tay hắn cũng bị đánh cho đau rát.
------
Dịch: MBMH Translate