Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 675 - Chương 675: Vị Thần Thuộc Về Một Người.

Chương 675: Vị Thần Thuộc Về Một Người. Chương 675: Vị Thần Thuộc Về Một Người.

Trong nháy mắt Diệp Tông Thắng trở nên hoảng loạn, phanh gấp một cái, cả người đều bị đổ về phía trước, trán đập vào tay lái.

Nhưng mà hiện tại hắn cũng không quan tâm được nữa, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nói: “Anh.....anh đâm phải người ta rồi?”

“Tôi làm sao mà biết được? Còn không mau xuống xe xem thử?” Đới Hồng Hà trách cứ một câu, cô ta cũng có chút hoảng rồi.

“Chân anh mềm rồi.” Diệp Tông Thắng run rẩy nói.

“Đúng là đồ vô dụng.” Đới Hồng Hà mắng một câu, sau đó mở cửa xe đi xuống dưới.

Nhìn phía trước đầu xe, quả nhiên thấy một đứa bé đang ngồi xổm xuống, trong lòng đứa bé trai ấy còn đang ôm một chiếc đèn lồng.

Đới Hồng Hà nhìn trái ngó phải, không nhìn thấy người lớn, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để nghĩ mấy thứ này, mà hỏi: “Bạn nhỏ, đã đụng phải cháu chưa? Có bị thương ở đâu không?”

Cậu bé lắc lắc đầu, cậu bé này tự nhiên chính là Đại Tráng.

Nhìn thấy Đại Tráng lắc lắc đầu, Đới Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hỏi: “Người lớn nhà cháu ở đâu? Sao lại để cháu một mình chạy ra giữa đường thế này?”

“Cháu đến tìm cha cháu ạ.” Đại Tráng đáp.

“Cha cháu? Cha của cháu là ai?” Đới Hồng Hà theo bản năng hỏi một câu.

“Cha của cháu là Diệp Tông Thắng.” Đại Tráng nói.

“Diệp Tông Thắng?” Đới Hồng Hà kinh ngạc đến mức âm thanh đều biến đổi.

“Đúng ạ, chính là ông ấy.” Đại Tráng đứng thẳng dậy, chỉ về hướng của Diệp Tông Thắng đang ngồi trên ghế lái.

“Đại Tráng?” Diệp Tông Thắng nhìn thấy Đại Tráng kinh ngạc hô lên một tiếng.

Sau đó vội vàng cúi gằm đầu xuống.

Lúc này Đới Hồng Hà đúng lúc nhìn qua đây, phản ứng của Diệp Tông Thắng bị cô ta thu vào trong mắt, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc.

“Cháu xác định?” Đới Hồng Hà hỏi lại Đại Tráng một lần nữa.

Đại Tráng gật gật đầu.

Đới Hồng Hà lập tức đi đến bên trái chiếc xe, mạnh mẽ mở cửa xe ra, sau đó nói với Diệp Đại Tráng đang làm rùa đen rụt đầu ngồi trên ghế lái: “Anh xuống đây cho tôi.”

“Vợ....vợ ơi.” Diệp Đại Thắng cười lấy lòng.

“Tôi nói anh xuống đây cho tôi.” Đới Hồng Hà quát lên một tiếng.

Thân thể Diệp Tông Thắng run lên một chút, sau đó run lẩy bà lẩy bẩy đi xuống xe.

Đới Hồng Hà nhéo lỗ tai của hắn, lôi hắn đến trước mặt Đại Tráng.

“Tôi hỏi anh, đây có phải là con trai của anh hay không?” Đới Hồng Hà lớn tiếng hỏi.

“Không.....không phải, nó.....nó nhận sai người rồi.” Diệp Tông Thắng cúi gằm đầu xuống, run rẩy nói, không dám ngẩng đầu lên nhìn Đại Tráng.

“Cha ơi, sao cha lại có thể không nhận ra con chứ? Con là Đại Tráng đây mà, sao cha lại không về nhà ạ? Ông nội đã chết rồi, chỉ còn lại con và Thảo Nhi....” Đại Tráng cúi thấp đầu, lau nước mắt nói.

“AAA.....”

Nghe Đại Tráng nói ông nội chết rồi, Diệp Tông Thắng sửng sốt một lát, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng mà nhìn thoáng qua Đới Hồng Hà đứng bên cạnh, vội vàng nuốt lời trở vào.

Nhưng đúng lúc này, Đới Hồng Hà vả một cái tát lên ót của hắn, vả đau đến nỗi đầu óc hắn ong ong.

“Ăn nói thành thật cho tôi, nó có phải là con trai của anh hay không?” Đới Hồng Hà quát lớn một tiếng.

Diệp Tông Thắng bị đánh cho ngơ luôn rồi, theo bản năng nói: “Phải.....phải.....”

“Được lắm, anh vậy mà dám lừa tôi, năm đó không phải là anh nói với tôi, người trong nhà đều chết hết cả rồi sao? Bởi vì nghèo, cho nên mới phải ra ngoài kiếm sống sao hả?”

Đới Hồng Hà trực tiếp đánh hắn tới tấp.

“Vợ ơi đừng đánh nữa đừng đánh nữa, anh sai rồi, anh sai rồi....” Diệp Tông Thắng ôm lấy đầu không hề có sức phản kháng, bị đánh cho thâm mũi, nhưng chỉ là đau khổ cầu xin, một chút cũng không dám đánh trả.

Mà cậu nhóc Đại Tráng đang cúi đầu rơi lệ, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười.

Sau đó xách theo dẫn hồn đăng, đi ra phía sau.

Cậu bé đối với cha đã hoàn toàn thất vọng rồi, làm sao có thể yên tâm mà giao Thảo Nhi cho ông ta chăm sóc được.

Mặc dù khóe miệng cậu còn treo một nụ cười, nhưng lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Cậu bé, cháu đi đâu thế?” Vẫn là Đới Hồng Hà chủ động gọi cậu.

Nhưng mà Đại Tráng lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.

“Đại Tráng, thằng nhóc chết bầm nhà mày, cút qua đây cho lão tử.” Diệp Tông Thắng ôm lửa giận mà không có chỗ phát tiết rống lên.

Đúng lúc này, Đại Tráng quay đầu lại.

Sau đó dưới con mắt của bọn họ, hình dáng của cậu phát sinh biến hóa rất nhanh.

Mái tóc vốn dĩ nhẹ nhàng khoan khoái, trở nên lộn xộn như lông gà, trên gương mặt xuất hiện những mảng sần sùi như vảy cá.

Trên người là một chiếc áo lông vừa rộng vừa bẩn vừa rách, bên dưới là một chiếc quần thể thao đã sắp không nhìn ra nổi màu sắc ban đầu.

Trên chân mang một đôi giày thể thao cũ nát, bởi vì đế giày đã rớt ra, cho nên dùng một sợi dây ni lông cột lại phía trên.

Trên mặt cậu toàn là nước mắt, mỉm cười nhìn Diệp Tông Thắng nói: “Cha à, con đúng là một thằng nhóc đã chết, rơi xuống chết ở trong con suối trên núi rồi.”

Nói xong, cậu bé giống như một bức tranh thủy mặc bị phai màu, biến mất không còn chút dấu vết ở trước mặt bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment