Giữa buổi trưa ánh nắng chói lòa, cả Diệp Tông Thắng và Đới Hồng Hà tóc gáy dựng đứng hết cả lên, cảm giác có một cỗ khí lạnh rót vào trong cốt tủy, khiến cho bọn họ toàn thân phát run, đứng cũng không vững nữa.
...............
“Có phải em rất xấu xa hay không?” Đại Tráng ngồi ở trên lề đường, cúi thấp đầu nhẹ giọng hỏi Hà Tứ Hải đang đi qua bên này.
“Làm sao có thể chứ? Không làm chuyện áy náy với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, là hắn đã sai trước.” Hà Tứ Hải an ủi nói.
Đại Tráng ôm đầu, giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, phát ra tiếng thút thít nức nở.
Hà Tứ Hải lẳng lặng đứng bên cạnh.
Qua một lúc lâu sau, Đại Tráng mới lẩm bẩm nói: “Em đi rồi, Thảo Nhi phải làm như thế nào? Thảo Nhi phải làm như thế nào đây?”
“Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Thảo Nhi.” Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống nói.
“Nhưng mà.....nhưng mà em không thể yên tâm được, không thể yên tâm được, không thể yên tâm về Thảo Nhi được.....” Cậu bé thì thào nói.
Sau đó từ trong thân thể của cậu bé tràn ra từng tia bạch quang nhè nhẹ.
Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc, nhưng mà bản thân Đại Tráng lại không hề phát giác.
“Em muốn dõi theo con bé, bảo vệ con bé, đợi đến khi con bé trưởng thành rồi, không cần em nữa rồi, em mới rời đi....”
Cùng với lời nói của Đại Tráng, những tia bạch quang tràn ra từ cơ thể cậu bé càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng thì Đại Tráng cũng phát hiện ra điểm bất thường của bản thân.
Cậu bé vươn tay ra, chỉ thấy từ rìa lòng bàn tay cậu tràn ra ánh sáng, như những sợi ruy băng bồng bềnh trôi nổi, hơn nữa màu sắc trên bàn tay bắt đầu thối lui từng chút một, biến thành màu sắc của một đoàn ánh sáng.
“Em.....em.....em đây là có chuyện gì thế?” Đại Tráng có chút kinh hoảng hỏi.
“Đừng sợ, bởi vì em đã thành thần rồi.” Hà Tứ Hải an ủi nói.
“Thần?” Đại Tráng có chút kinh ngạc.
“Nói chính xác thì, em đã trở thành thần của một người, vị thần bảo hộ thuộc về Thảo Nhi.”
“Thần bảo hộ?” Đại Tráng cực kỳ kinh ngạc, đúng lúc này, hình dáng của Đại Tráng đã hoàn toàn thay đổi.
Cậu bé đã không còn là bộ dáng vừa bẩn vừa lôi thôi lếch thếch nữa, mà là biến thành một đoàn ánh sáng hình người màu trắng ngà.
Hà Tứ Hải động tâm, lấy chiếc búa gỗ ra.
Nhìn vào chiếc búa gỗ dài bằng cánh tay trẻ sơ sinh, lại giống hệt món đồ chơi trẻ con bình thường trong tay.
Hắn nhớ đến lời nói lúc trước của “chúng sinh”, “chúng sinh” nói hắn sẽ có chỗ dùng đến.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng là để cho hắn dùng, kỳ thật cũng không phải, hắn hẳn là nên sớm nghĩ tới.
Hà Tứ Hải đem cây búa gỗ đưa qua cho Đại Tráng.
“Đây là cái gì thế ạ?” Đại Tráng có chút hiếu kỳ hỏi.
“Đây là búa thiên lôi, tượng trưng cho dũng khí và bảo hộ.”
Đại Tráng vươn tay nhận lấy, sau đó ánh sáng màu trắng từ thân thể cậu tràn ra khắp bốn phía toàn bộ đều được thu hồi về, dọc theo búa thiên lôi quấn quanh mà lên.
Hình dạng của búa thiên lôi cũng xảy ra thay đổi, cùng với lúc còn ở trong tay Hà Tứ Hải hoàn toàn bất đồng, biến thành một cây búa lớn uy phong lẫm liệt, bị Đại Tráng nhẹ nhàng cầm ở trong tay.
Nhưng mà vị trí trước ngực Đại Tráng, vẫn như cũ có một sợi bạch quang tràn ra, giống như một sợi dây không nhìn thấy được, trốn vào giữa hư không.
Hà Tứ Hải biết, một đầu còn lại nhất định liên kết với Thảo Nhi.
“Đi tìm Thảo Nhi đi thôi.” Hà Tứ Hải nói.
Đại Tráng nghe thấy thế, thân thể phát sáng lên, lập tức tản ra như một hạt cát, biến mất ở trước mặt của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc hồ lô Càn Khôn treo trên eo một cái.
“Bí bo, xe cấp cứu đến rồi đây.” Uyển Uyển nằm oài trên mặt đất, lái xe cấp cứu nhỏ của mình, chuẩn bị đi cứu chú cún con của Thảo Nhi.
Cún con của Thảo Nhi bị bệnh rồi, đang nằm trên đất ở phía trước, đợi cô bé đến cứu.
Bởi vì Diệp Tông Thắng đang ở Hợp Châu, cho nên không cần đến Uyển Uyển.
Vừa hay cô bé có thể ở nhà chơi với Thảo Nhi, không cần phải gửi con bé đến chỗ cô Dương.
Chu Ngọc Quyên ở nhà không có gì làm, đương nhiên sẽ chăm nom hai đứa trẻ.
“Hai đứa đừng chơi nữa, đến ăn chút hoa quả nào.” Chu Ngọc Quyên bưng một đĩa hoa quả lên.
“Chờ một lát, con chữa bệnh cho cún con xong sẽ đến ạ.” Uyển Uyển nói mà không ngẩng đầu lên.
Lúc này, cô bé đang đeo một cái tai nghe nhỏ quanh cổ, một tay cầm ống tiêm, một tay cầm nhiệt kế, tất cả đều là nhựa, là đồ bác sĩ chuyên dùng.
Có rất nhiều loại đồ chơi như vậy, nào là bộ đồ đầu bếp, bộ đồ cứu hỏa, bộ đồ cảnh sát, v.v.
Uyển Uyển cầm nhiệt kế, giả vờ đo nhiệt độ cho cún con, sau đó chẩn đoán cún con bị sốt.
Thế nên đã tiêm cho cún con.
Tiêm xong thì cún con lập tức khỏi bệnh, lại bắt đầu sủa gâu gâu.
Thực sự sủa gâu gâu, nhưng là phát ra từ miệng của Uyển Uyển.
Thảo Nhi ở bên cạnh cười lớn vui vẻ, cảm thấy em gái Uyển Uyển thật thú vị.
Cô bé bế chú cún con của mình lên rồi nhẹ nhàng hỏi nó bị tiêm có đau không.
Cún con nói không đau, cũng giống như Thảo Nhi vậy, khi tiêm không có khóc, chỉ sủa gâu gâu vài tiếng.
“Được rồi, bây giờ có thể tới ăn trái cây chưa?” Chu Ngọc Quyên lại nói.
“Vâng.” Hai đứa nhỏ nghe xong liền chạy tới.
Sau đó thò tay lấy trái cây trong tô.
“Không được, hai đứa phải rửa tay trước.” Chu Ngọc Quyên dẫn hai đứa nhóc vào phòng tắm để rửa tay trước.
“Hiahiahia ...” Uyển Uyển cười ngây ngốc, những ngón tay ngọ nguậy làm nước văng tứ tung.
Thảo Nhi ngơ ngác nhìn Chu Ngọc Quyên, cảm thấy mẹ của Uyển Uyển thật sự rất tốt.
Rửa tay xong, ngồi lại vào bàn, hai đứa nhỏ bắt đầu ăn trái cây.
Có chuối, táo, dưa lưới, còn có cam nữa.
Uyển Uyển thích ăn cam nhất.
Còn Thảo Nhi thích ăn dưa lưới.
------
Dịch: MBMH Translate