Nhìn thấy hai đứa trẻ đang vui vẻ ăn, Chu Ngọc Quyên nói: “Uyển Uyển, tuần sau cậu mợ sẽ đến thăm con.”
“Cũ? Mẹ cũ?" Uyển Uyển đưa tay gãi đầu.
“Tay con toàn nước trái cây, đừng có gãi đầu.” Chu Ngọc Quyên vội nắm lấy tay cô bé.
“Hiahiahia...”
“Là cậu mợ đúng không?”
“Ồ, ồ ~.”
“Con hiểu chưa?”
“Chưa hiểu.”
Chu Ngọc Quyên: “...”
“Lần trước con từng gặp rồi đấy, cao to vạm vỡ…” Chu Ngọc Quyên thật sự tưởng cô bé không nhớ, khua tay múa chân nói.
“Hiahiahia… con nhớ mà, con trêu mẹ thôi.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
“Cái con bé này xấu xa này.” Chu Ngọc Quyên vừa giận vừa buồn cười véo nhẹ lên đôi má phúng phính của cô bé.
“Hiahiahia ... con là cô bé xấu xa.”
“Chuyện này có gì vui chứ?” Chu Ngọc Quyên bất lực hỏi.
“Uyển Uyển là cô bé xấu xa, mẹ là người tốt bụng ... hiahiahia...”
..., Sao câu này lại khó nghe đến vậy chứ.
Thảo Nhi ở bên cạnh đang lặng lẽ ăn dưa, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Lúc này cô bé vui vẻ nói: “Anh hai về rồi.”
Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn, có chút thắc mắc nói: “Đâu có, ở đâu? Ở đâu?”
Lúc này, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện phía sau Thảo Nhi.
“Oa, anh Đại Tráng, anh thật oai…oai…” oai gì cơ, cô bé không thể nhớ ra.
“Đại Tráng quay lai rồi sao?” Chu Ngọc Quyên nhìn sang bên cạnh nhưng lại không thấy ai cả.
“Anh trai.”
Thảo Nhi cũng nhìn xung quanh, cô bé không thể nhìn thấy anh trai mình, nhưng có thể cảm nhận được anh trai đang ở bên cạnh cô bé.
…………
Tốc độ quay lại của Đại Tráng còn nhanh hơn Hà Tứ Hải
Đợi hắn quay lại, thắp sáng đèn dẫn hồn, Đại Tráng mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người.
Bộ dạng toàn thân phát sáng của cậu bé dường như không ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu bé sau khi biến thành người.
Thảo Nhi không thể nhìn thấy Đại Tráng dưới trạng thái thần hộ mệnh, nhưng lại có thể cảm nhận được cậu bé, thậm chí có thể tâm linh tương thông để trò chuyện.
Đây có thể là sự thần kỳ của thần hộ mệnh.
Tuy nhiên chuyện của Thảo Nhi vẫn chưa kết thúc.
Vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Vẫn cần phải quyết định việc Thảo Nhi sẽ được Chu Ngọc Quyên hay cô Dương nhận nuôi.
Ngoài ra, ba mẹ của Thảo Nhi vẫn còn sống, thế nên cần được sự đồng ý của họ, đồng thời phải từ bỏ quyền nuôi con.
Chuyện này phải được xử lý thông qua các thủ tục thông thường, tránh sau này lại tranh cãi, ngược lại còn gây tổn hại không cần thiết cho Thảo Nhi.
“Thảo Nhi này, em sau này dì Chu làm mẹ không? Hay là muốn cô Dương làm mẹ của em?”
Hà Tứ Hải gọi cả Thảo Nhi và Đại Tráng đến, nghiêm túc nói với họ về vấn đề này.
Thảo Nhi không có ý kiến gì mà nhìn về phía Đại Tráng ở bên cạnh.
Nói cho cùng Đại Tráng cũng không phải trẻ con, sẽ không tính chuyện kinh tế trước mà sẽ suy nghĩ bên nào tốt hơn, trong lòng cậu bé chắc chắn nghiêng về phía cô Dương nhiều hơn, cô Dương đối xử với cậu và Thảo Nhi rất tốt, còn dì Chu mặc dù cũng rất tốt, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc nhiều.
Nhưng Đại Tráng không nói gì, nhìn Thảo Nhi rồi hỏi cô bé: “Thảo Nhi, em thích dì Chu hơn hay là thích cô Dương hơn.”
Thảo Nhi nghe xong liền nhìn Chu Ngọc Quyên bên cạnh, cô bé rất thích dì Chu, rất ngưỡng mộ Uyển Uyển vì có một người mẹ tốt như vậy.
Nhưng với cô bé mà nói, luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.
Cô bé vẫn thích cô Dương hơn, cô Dương sẽ ôm cô bé vào lòng, rửa mặt cho cô bé, kể chuyện cho cô bé nghe, giúp cô bé chải đầu, mặc quần áo…
Tựa như một người mẹ thực sự vậy.
“Thảo Nhi, cứ nói ra điều trong lòng con muốn nói nhất đi, dì sẽ không giận đâu.” Chu Ngọc Quyên thấy Thảo Nhi liên tục nhìn mình, nên cười nói.
Nghe vậy, Thảo Nhi nhẹ nhõm hơn, sau đó nhìn Hà Tứ Hải rồi khẽ nói: “Cô Dương.”
“Vậy được, từ nay về sau cô Dương sẽ là mẹ của em, ngày mai anh sẽ dẫn em đến nói chuyện với cô Dương.” Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé nói.
“Cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân.” Đại Tráng ở bên cạnh nói.
“Không cần cám ơn, mấy đứa đi chơi đi.” Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lên vai Đại Tráng.
Sau đó thì thầm nói: “Có một vài chuyện em cần phải nói với Thảo Nhi.”
Đại Tráng gật đầu, mặc dù sau này cậu bé có thể ở bên cạnh Thảo Nhi, nhưng Thảo Nhi không thể nhìn thấy cậu bé, vì vậy cần phải nói rõ với Thảo Nhi.
Nhìn ba đứa trẻ đã đi sang chỗ khác, Chu Ngọc Quyên ngồi xuống bên cạnh Hà Tứ Hải.
“Dì Chu, thật ngại quá, không ngờ Thảo Nhi cuối cùng lại chọn cô Dương.” Hà Tứ Hải áy náy nói.
“Nói mấy thứ này làm gì? Chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ là tốt rồi, nhưng cô Dương này là người thế nào?" Chu Ngọc Quyên tò mò hỏi.
Thế là Hà Tứ Hải đã nói chuyện của cô Dương cho Chu Ngọc Quyên nghe.
“Thật là một giáo viên tốt.” Chu Ngọc Quyên nghe xong bèn thở dài.
“Đúng vậy, cả hai vợ chồng đều là những người rất tốt.”
“Nhưng điều kiện của gia đình họ không tốt lắm, nếu nuôi thêm đứa trẻ nữa thì sẽ tăng thêm gánh nặng đúng không?”
Hà Tứ Hải gật đầu, đó là điều chắc chắn.
“Cậu xem thế này được không, cậu thử bàn bạc với cô Dương, sau này tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền học phí với tiền sinh hoạt của Thảo Nhi, như vậy sẽ giảm bớt gánh nặng cho họ.” Chu Ngọc Quyên nói.
Hà Tứ Hải nghe xong cảm thấy đây là một ý hay.
“Nhưng dì Chu, chuyện này sẽ khiến dì tốn không ít tiền đấy.”
“Aizz, nuôi một đứa trẻ thì tốn bao nhiêu chứ?” Chu Ngọc Quyên không để tâm nói.
Được thôi, đối với cô ấy thực sự không đáng bao nhiêu.
Việc này kết thúc mỹ mãn khiến Hà Tứ Hải nhẹ lòng hẳn đi.
Những việc còn lại, Hà Tứ Hải lại gọi cho Đinh Mẫn.
Có cô ấy ra mặt tìm một người nào đó để ba mẹ Thảo Nhi ký thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con hay gì đó cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đinh Mẫn đương nhiên đồng ý, nhưng cô ấy muốn gặp hắn, lần trước có chuyện muốn nhờ hắn giúp, nên muốn gặp mặt nói chuyện.
Thế là cả hai hẹn gặp nhau vào buổi chiều.
------
Dịch: MBMH Translate