“Ăn cơm thôi.” Chu Ngọc Quyên bưng đĩa thức ăn ra.
Uyển Uyển nghe xong thì như một chú cún con vậy, lập tức chạy tới, ngước cổ lên nhìn với gương mặt đầy mong đợi.
“Đói rồi đúng không?” Chu Ngọc Quyên cười hỏi.
“Hiahiahia… đói hóp cả bụng.” Uyển Uyển dang hai tay áp vào tường huơ huơ vài cái, biểu thị rằng bụng cô bé thật sự lép xẹp rồi rồi, lép xẹp đến nỗi có thể dán sát lên tường.
Chu Ngọc Quyên bị cô bé chọc cho cười lớn.
Sau đó nói: “Vậy chúng ta ăn cơm thôi, gọi Thảo Nhi, Đại Tráng và ông chủ của đến ăn nhé.”
“Mẹ, mẹ nấu món gì vậy?” Uyển Uyển tò mò hỏi.
“Trưa hôm nay chúng ta ăn món Tây.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Hiahiahia… Mẹ thật tuyệt vời, mẹ thật tuyệt vời.” Uyển Uyển cười nói.
“Con còn chưa ăn mà đã biết mẹ giỏi rồi sao?” Chu Ngọc Quyên tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Hiahia… món Tây xào do mẹ nấu chắc chắn rất ngon.” Uyển Uyển nói lớn.
“Chờ đã, cái gì mà món Tây xào, con không biết đồ ăn Tây là gì đúng không?” Chu Ngọc Quyên đáp.
“Hiahiahia ... con không biết.”
“Không biết mà vui thế sao?” Chu Ngọc Quyên gõ nhẹ đầu cô bé, dở khóc dở cười nói.
“Hiahiahia...”
“Đừng cười nữa, đi gọi mọi người đến ăn đi.”
“Vâng ạ.” Uyển Uyển vội chạy đi gọi Thảo Nhi, Đại Tráng và Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải lười quay về nấu cơm nên định trưa nay sẽ ăn ké nhà Uyển Uyển.
Đợi mọi người đến, Uyển Uyển lập tức trèo lên ghế của mình, cuối cùng cũng biết món Tây là gì rồi.
“Hiahiahia… hóa ra là thịt.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
Cô bé thích ăn thịt.
“Đây là bít - tết.” Chu Ngọc Quyên giải thích.
Ngoài bít - tết, còn có một số món ăn kèm như súp ngô, súp lơ xanh, khoai tây chiên, salad, v.v.
Hơn nữa còn cẩn thận giúp ba đứa trẻ thái nhỏ thịt, chỉ cần dùng nĩa là ăn được.
“Hiahiahia… bít - tết, con rất thích bít - tết.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
“Thích thì mau ăn đi.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Mẹ ơi, bít - tết là gì ạ?” Uyển Uyển hỏi.
Hà Tứ Hải và Chu Ngọc Quyên nghe xong liền bật cười.
Đại Tráng và Thảo Nhi cảm thấy Uyển Uyển thật hài hước, không biết còn nói thích, còn cười rất vui vẻ nữa chứ.
“Chính là thịt bò.” Chu Ngọc Quyên không thể không giải thích lại.
“Ồ, hóa ra là thịt bò, con thích ăn thịt bò.” Cô bé dùng nĩa ghim một miếng to đưa vào miệng.
Wow, nó ngon quá đi.
“Hiahiahia… Mẹ ơi, mẹ thật tuyệt vời, ngon quá đi.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
“Ngon thì ăn nhiều một chút, Đại Tráng, Thảo Nhi, hai đứa cũng ăn đi.” Chu Ngọc Quyên mời.
Uyển Uyển gật đầu, vội ghim thêm một miếng khác.
Sau đó mỗi lần ăn một miếng thì sẽ khen một câu.
“Thịt mẹ nấu cực cực kỳ ngon luôn.”
Chu Ngọc Quyên được khen tời mức ngại luôn.
Căn phòng đều tràn ngập tiếng cười hiahiahia của cô bé.
Nhưng Hà Tứ Hải cũng cảm thấy rất ngon, mặc dù hắn hiếm khi ăn đồ Tây.
Cảm thấy Chu Ngọc Quyên nấu món Tây còn ngon hơn nấu món Trung Quốc.
Lúc này, Uyển Uyển chợt để ý thấy nước sốt trên đĩa của cô bé có màu đỏ, còn nước sốt trên đĩa của mẹ và ông chủ lại có màu đen.
“Bởi vì các con là trẻ con nên ăn tương cà, còn chúng ta ăn tiêu đen.” Chu Ngọc Quyên giải thích.
(ˉ﹃ˉ)
“Sao vậy, có muốn thử không?” Chu Ngọc Quyên cười hỏi.
Uyển Uyển nghe thế liền gật đầu liên tục.
Thế là Chu Ngọc Quyên ghim một miếng đút vào miệng cô bé.
Sau đó……
Phù phù phù ...
Cô bé ngưỡng cổ tựa như một con rồng phun lửa.
Vừa hít hà vừa chảy nước mắt nói: “Hiahiahia ... Mẹ, mẹ thật xấu mà.”
“Mẹ có xấu đâu, con tự mình ăn đó chứ.”
“Sao mẹ lại không nói con biết, cay quá đi.”
“Mẹ nói cay thì con sẽ không ăn chứ?”
“Hiahiahia ... vẫn ăn.”
“Được rồi, con đừng nói nữa, mau ăn chút súp ngô cho bớt cay đi.”
“Không, ăn súp bụng sẽ no mất, không ăn thịt được nữa.”
Vì vậy, dù cay đến đâu cũng phải chịu đựng, sau đó lại ghim một miếng bít - tết chấm sốt cà chua, lúc này mới ổn hơn một chút.
Sau khi ăn hết bít - tết trong đĩa, cô bé mới tựa người vào ghế, vẻ mặt nhàn nhã bắt đầu ăn súp ngô và salad.
Đúng là thoải mái.
Còn Thảo Nhi và Đại Tráng đương nhiên không kén ăn, cũng không dám kén ăn.
Kén ăn đồng nghĩa bị đói, bọn nhóc ăn sạch đĩa thức ăn của mình.
Đợi ăn trưa xong, Hà Tứ Hải cất đèn dẫn hồn, Đại Tráng đương nhiên sẽ trở thành trạng thái linh hồn.
Hắn làm vậy là có chủ đích, muốn để Thảo Nhi làm quen dần.
Sau khi tạm biệt Chu Ngọc Quyên, Hà Tứ Hải ra ngoài rồi lái xe đến quán cà phê mà hắn đã hẹn với Đinh Mẫn lúc trước.
Lúc đợi Hà Tứ Hải đến, Đinh Mẫn đã đợi hắn trong cửa hàng.
“Tôi gọi cho anh một tách cà phê Mocha, không biết có hợp với khẩu vị của anh không.” Đinh Mẫn đẩy tách cà phê trước mặt đến chỗ Hà Tứ Hải.
“Tôi không để ý đến những thứ này, hơn nữa tôi hiếm khi uống cà phê.” Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó nhấp một ngụm cà phê, cảm giác không khác gì ly cà phê hòa tan một tệ mà hắn mua trước đó.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, gần đây rất nhiều chuyện đểu phải làm phiền đến cô.” Hà Tứ Hải đặt ly cà phê xuống và nói.
“Không có gì, tôi còn muốn anh làm phiền tôi đây, anh càng làm phiền tôi, địa vị của tôi càng vững.” Đinh Mẫn nhếch môi cười nói.
Lúc này Hà Tứ Hải mới nhận ra hôm nay Đinh Mẫn có chút với lúc trước, đổi kiểu tóc, trang điểm nhẹ, hơn nữa còn mặc thường phục chứ không phải quân phục cảnh sát.
Mỗi lần gặp cô ấy, hầu hết đều là bộ dạng anh dũng oai phong.
Nhưng Đinh Mẫn hôm nay dịu dàng hơn một chút.
Nhưng thực sự rất xinh đẹp.
Cô ấy và Lưu Vãn Chiếu là hai kiểu phụ nữ khác nhau.
Lưu Vãn Chiếu dáng cao ráo, mày dài mắt to, làn da trắng trẻo, khắp người toả ra vẻ đẹp của trí tuệ.
Dù Đinh Mẫn là cảnh sát, nhưng dáng người lại không gầy, tất nhiên cũng không béo, mà là một cảm giác đầy đặn.
Khi nói chuyện thì giọng lanh lảnh, vừa chau mày vừa cười, có mị lực của sự trưởng thành, tựa như chị gái hàng xóm vậy.
Nếu không mặc đồng phục cảnh sát, sẽ không bao giờ nghĩ cô ấy là cảnh sát.
Thấy Hà Tứ Hải đang nhìn mình, Đinh Mẫn không hề tỏ ra khó chịu, thay vào đó cô ấy dang tay, ưỡn ngực lên rồi mỉm cười hỏi: “Trông có đẹp không?”
“Rất đẹp, nhưng hôm nay cô không đi làm à? Sao không thấy cô mặc đồng phục?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Hôm nay tôi nghỉ.” Đinh Mẫn nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không nói thêm vần để này nữa, ngược lại hỏi: “Cô nói muốn tôi giúp một chuyện, chuyện cụ thể ra sao?”
“Chuyện này lát nữa nói sau, để tôi cho cậu xem cái này.” Đinh Mẫn lấy ra một tập hồ sơ từ chiếc túi bên cạnh rồi đưa cho Hà Tứ Hải xem.
“Đây là cái gì?” Hà Tứ Hải thắc mắc hỏi.
Đợi mở ra liền biết thôi.
Đây là tài liệu về mỏ than đen, cảnh sát đã khai quật mỏ than bị sập, đưa tất cả các thi thể ra ngoài.
Tài liệu không chỉ có ảnh, tiến hành đánh số các bộ hài cốt, nhưng đa phần đều không tên không họ, nhưng vài người vẫn tìm được xuất thân.
Cảnh sát cẩn thận hơn Hà Tứ Hải rất nhiều, ngay cả túi rác vứt đi cũng kiểm tra từng cái một, nên bọn họ đã tìm được chứng minh thư của một số người.
Ngoài ra, chủ mỏ cũng đã được tìm thấy, quả nhiên đúng như dự đoán của Hà Tứ Hải, ông ta chưa chết.
Tuy nhiên chủ mỏ đã đổi tên họ từ nhiều năm trước, lúc đó điện tử hoá thông tin vẫn chưa phổ biến, hầu hết là hồ sơ giấy, việc quản lý hộ khẩu tương đối lộn xộn.
Vì vậy mang lại cho họ không ít khó khăn trong công việc, chỉ có thể điều tra từ từ.
“Không cần vội đâu, nhưng mấy bộ hài cốt này, phiền cô giúp tôi điều tra thử có ai tên là Đặng Hữu Minh, quê quán của cậu ta ở quân doanh Đặng gia, xã Thái Bình, thành phố Tấn Trung* (Tấn Trung: thành phố trực thuộc tỉnh Sơn Tây)
“Không vấn đề.” Đinh Mẫn ghi lại bằng điện thoại.
Có địa chỉ cụ thể thì có thể tìm thấy người thân, thông qua đối chiếu DNA, có thể tìm ra bộ cốt nào là của Đặng Hữu Minh.
Sau đó Đinh Mẫn mới nói về chuyện cô ấy muốn Hà Tứ Hải giúp.
------
Dịch: MBMH Translate