Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 679 - Chương 679: Cuộc Sống Thường Ngày

Chương 679: Cuộc Sống Thường Ngày Chương 679: Cuộc Sống Thường Ngày

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu dạo quanh siêu thị rồi mua một ít đồ về nhà.

Đào Tử tan học được Tôn Nhạc Dao đến đón.

Bây giờ đang chơi ở dưới lầu với Huyên Huyên.

Hà Tứ Hải đặt đồ xuống, chuẩn bị đón Đào Tử với Thảo Nhi về, không thể cứ ở nhà Uyển Uyển mãi được.

Vừa bước vào cửa, Uyển Uyển đã chạy đến, vui vẻ nói: “Ông chủ, ông chủ, bọn con được đi siêu thị á... hiahiahia ...”

“Thật sao? Đã mua gì vậy?” Hà Tứ Hải xoa cái đầu nhỏ của cô bé, tò mò hỏi.

“Hiahiahia ... rất nhiều đồ ăn ngon, vui lắm, còn có quần áo đẹp nữa, có phần của chị Thảo Nhi, cũng có phần của em nữa.” Uyển Uyển hào hứng nói.

“Thật không? Nhưng em nên ăn ít ăn vặt lại, cẩn thận bị sâu răng đấy.” Hà Tứ Hải nói.

“Sâu răng?” Uyển Uyển thắc mắc hỏi.

“Chính là có con sâu trong răng ấy.” Hà Tứ Hải giải thích.

“Tại sao lại có sâu? Em có đánh răng ấy nha.” Uyển Uyển nghiêm túc nói.

“Nhưng nếu ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đặc biệt là mấy thứ ngọt như kẹo thì vẫn sẽ bị sâu răng.”

“Ồ ...” Uyển Uyển chợt hiểu ra.

Sau đó đột nhiên hỏi: “Ông chủ, ông chủ, sâu răng có ngọt không?”

Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi: “Tại sao em lại nghĩ như vậy.”

“Bởi vì nó mọc ra từ đường mà.” Uyển Uyển nói như một lẽ tất nhiên.

“Lợi hại.” Hà Tứ Hải giơ ngón tay cái lên.

“Anh không biết nữa, anh chưa từng nếm thử, đợi sau này em nếm thử thì nói anh biết nó có ngọt không nhé.”

“Vâng ạ ... hiahiahia …” Uyển Uyển cười đắc ý.

Chu Ngọc Quyên vẫn luôn lắng nghe bên cạnh, trực tiếp lấy tay che mặt.

Nên nói đứa bé này là ngốc hay ngây thơ đây?

Hà Tứ Hải đi vào phòng khách, quả nhiên ba đứa nhóc Đào Tử, Thảo Nhi và Huyên Huyên đang nằm trên đất chơi đồ chơi.

Một con tàu cướp biển, bên dưới là chân chống hình tam giác chống đỡ thân tàu, con tàu lắc lư giữ thăng bằng.

Cách chơi của trò chơi là đưa những tên cướp biển lên thuyền, đồng thời giữ thăng bằng cho thuyền không bị đổ.

Trò chơi này tuy đơn giản nhưng lại đặc biệt thử thách tính kiên nhẫn của trẻ nhỏ.

Có tác dụng trau dồi khả năng tập trung, óc quan sát và sự kiên nhẫn của trẻ nhỏ.

Lúc này ba đứa nhóc đang vui đùa vui vẻ, lần lượt từng người một đặt hải tặc lên thuyền.

Lúc này vừa hay đến lượt Đào Tử, đang chuẩn bị đặt cướp biển nhỏ lên.

Thế nhưng……

“Đào Tử.” Hà Tứ Hải hét gọi cô bé từ phía sau.

Sau đó cô bé run tay, tên cướp biển rơi thẳng xuống thuyền, chiếc thuyền lập tức bị lật úp.

Đào Tử biết Hà Tứ Hải cố tình làm vậy, chần chừ một lát rồi đứng dậy.

Sau đó chống nạnh, tức giận nhìn Hà Tứ Hải.

“Con đang làm gì vậy?” Hà Tứ Hải nhịn cười, giả vờ thắc mắc hỏi.

Đào Tử không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Hà Tứ Hải.

Chỉ cần hắn biểu hiện ra một chút khác thường, liền để hắn nếm thử sự lợi hại bất chấp lý lẽ của Đào Tử.

“Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ, được rồi, sao lại tức giận thế? Con là quả bóng nhỏ mọn sao? Sẽ không bị xì hơi đấy chứ” Hà Tứ Hải đưa tay nhéo mặt cô bé.

Đào Tử cuối cùng cũng tức giận, rõ ràng là ba cố tình làm vậy.

“Phập ...” Cô bé há miệng rồi cắn vào tay Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải vội rút tay lại.

“Con là chó con sao? Sao lại cắn người thế?”

“Con là một con hổ lớn, con sẽ ăn thịt ba.” Đào Tử giơ hai tay lên tạo thành hình móng vuốt và lao về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải sợ cô bé ngã nên không dám né, thế là bàn tay nhỏ bé của Đào Tử cào loạn xạ vào khiến hắn nhột đến bật cười.

Sau đó ôm cô bé vào lòng.

“Nói ba nghe đi, trưa nay đã ăn món gì ngon nè.” Hà Tứ Hải hỏi.

“Hiahiahia… trưa nay bọn em ăn bít - tết, mẹ em nấu đó, thịt bò ngon lắm.” Đào Tử còn chưa nói thì Uyển Uyển ở bên cạnh đã chen lên nói trước.

Sau đó Đào Tử: (*  ̄︿ ̄)

“Đừng nhìn ba như thế, con đi học mẫu giáo, còn có thể làm gì đây?” Hà Tứ Hải nói.

“Con biết, nhưng con vẫn giận lắm đấy” Đào Tử nói.

“Cũng hết cách rồi, con đừng vô lý thế chứ.” Hà Tứ Hải bất lực nói.

“Đúng vậy, con là Đào Tử không nói lý lẽ, xem sự lợi hại của con đây.” Đào Tử hùng hồn nói.

Sau đó đưa tay định nắm tai Hà Tứ Hải.

Cả hai cười nói một lúc rồi Hà Tứ Hải đặt Đào Tử xuống, sau đó định đưa bọn nhóc về nhà.

“Không ở thêm chút nữa sao? Ăn xong bữa tối rồi đi.” Chu Ngọc Quyên nói.

“Không cần đâu, tôi mua nguyên liệu nấu lẩu rồi, buổi tối định nấu lẩu cho bọn nhỏ.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy được, tôi không giữ mọi người lại nữa.”

Thấy Hà Tứ Hải nói như vậy, Chu Ngọc Quyên cũng không ép buộc ở lại nữa.

Sau đó lấy ra một vài túi lớn.

“Những thứ này đều là mua cho Thảo Nhi, ngày mai cậu mang theo.”

“Được.” Hà Tứ Hải nghe xong không khách sáo, trực tiếp cầm lấy.

Sau đó nói với Đào Tử, Thảo Nhi và Huyên Huyên: “Chúng ta lên lầu thôi.”

Ba đứa nhỏ nghe xong liền chạy tới, lẽo đẽo phía sau như cái đuôi nhỏ.

“Này, bọn họ về nhà, con đi theo làm gì?” Chu Ngọc Quyên kéo cô bé lại.

“Hiahiahia… Mẹ ơi, con cũng muốn ăn lẩu.” Uyển Uyển nói.

“Muốn ăn thì mai mẹ nấu cho.” Chu Ngọc Quyên nói.

“Nhưng con muốn ăn lẩu do ông chủ nấu.” Uyển Uyển nghĩ rồi nói.

Thật ra đâu phải cô bé muốn ăn lẩu, có lẽ lẩu là gì còn không biết, cô bé vẫn muốn chơi với đám Đào Tử.

“Cứ kệ con bé, để con bé đi cùng, càng đông càng vui.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy được, con nhớ về sớm đấy.” Chu Ngọc Quyên nghe thế mới chịu buông cô bé ra.

“Vâng ạ.”

Uyển Uyển vui vẻ chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, sau đó nói, “Ông chủ, em giúp anh xách túi.”

Vừa rồi ông chủ giúp cô bé nói tốt vài lời, cô bé muốn trả ơn.

Hà Tứ Hải nhìn cánh tay, bắp chân nhỏ nhắn của cô bé rồi nói: “Không cần đâu, tự ông chủ xách được rồi.”

“Hừ, anh coi thường trẻ con sao? Em là Hercules đó nha.” Uyển Uyển phụng phịu nói.

“Biết rồi, biết rồi, Hercules, nhanh lên nào, em thấy bọn Đào Tử đều chạy lên hết rồi.” Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển nghe thế liền lo lắng, lập tực lao đầu chạy về phía trước.

Sau đó nửa người của cô bé vẫn nguyên tại chỗ, còn phần đầu thì xuất hiện bên cạnh Huyên Huyên đang ở trên cầu thang.

Doạ Huyên Huyên hét toáng lên rồi ngồi bệt xuống đất.

Sau đó toàn bộ cơ thể Uyển Uyển mới liền lại.

Tiếp theo ngẩn người nhìn Huyên Huyên.

Trên thực tế, Hà Tứ Hải và Chu Ngọc Quyên cũng bị dọa giật mình.

Hà Tứ Hải lắc đầu bất lực, có chút dở khóc dở cười.

Chu Ngọc Quyên sờ đỉnh đầu của mình, cảm thấy đau đầu.

Cô ấy nói với Hà Tứ Hải: “Tối nay tôi sẽ dặn con bé, bình thường nên ít sử dụng năng lực như thế này lại.”

Hà Tứ Hải gật đầu rồi xách đồ đi lên lầu.

Trên cầu thang, Huyên Huyên đứng dậy đuổi theo Uyển Uyển, muốn đánh mông cô bé, ai biểu cô bé hù doạ người khác làm gì.

Uyển Uyển vừa cười hiahia vừa chạy lên lầu.

Cô bé không sợ chút nào.

Chạy trốn là sở trường của cô bé, cô bé đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất

Hãy nhìn cơ thể lúc ẩn lúc hiện của cô bé liền biết Huyên Huyên không thể nào bắt được cô bé.

Huyên Huyên tức giận, chống hông bảo cô bé đừng chạy nữa, quyết tử chiến với cô bé.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment