Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 680 - Chương 680: Thảo Nhi, Chúng Ta Về Nhà Thôi

Chương 680: Thảo Nhi, Chúng Ta Về Nhà Thôi Chương 680: Thảo Nhi, Chúng Ta Về Nhà Thôi

Buổi tối ăn lẩu, Hà Tứ Hải không gọi thêm ai khác.

Chỉ có hắn, Lưu Vãn Chiếu và năm đứa trẻ.

Bởi vì để ý đến khẩu vị của bọn nhỏ nên Hà Tứ Hải đã làm lẩu uyên ương, nước lẩu gồm 2 màu đỏ trắng.

“Huyên Huyên, nếu không gắp được viên thả lẩu thì dùng nĩa đi.”

Lưu Vãn Chiếu gắp một cục bò viên bỏ vào chén Huyên Huyên, cô bé dùng đũa gắp hơn nữa ngày trời cũng không được.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột giùm cô bé.

“Đừng, hôm nay em phải gắp thứ này cho bằng được.” Huyên Huyên quyết tâm, phụng phịu đáp.

“Hiahiahia…tôi là tiểu xấu xa.” Uyển Uyển ở bên cạnh cười vui vẻ nói.

Sau đó gắp một miếng chả cá cho vào miệng.

“Wow, ngon quá đi.” Cô bé nói ú ớ nói.

Đào Tử ở bên cạnh nghe Uyển Uyển nói bản thân là kẻ xấu xa, tò mò nhìn cô bé, thì ra kẻ xấu xa khi lớn sẽ thế này.

Sau đó đưa cái chén trống không lên, nói: “Ba ơi, con muốn ăn thịt dê.”

Hà Tứ Hải gắp cho cô bé một ít thịt, sau đó dặn dò: “Con ăn chậm chút, sao bát trống không thế này?”

“Ha ha, bởi vì bụng con cực kỳ lớn luôn, có thể ăn nhiều lắm.” Đào Tử đắc ý ưỡn bụng lên rồi nói.

“Thế à? Để ba xem hôm nay con ăn được bao nhiêu.”

Sau đó xoay đầu nói với Huyên Huyên: “Nếu em còn muốn đấu tranh với cục bò viên kia, anh có lẽ sẽ đợi em, còn mấy món ngon sẽ bị bọn họ ăn hết.”

Huyên Huyên nghe xong liền ngạc nhiên, trừng to hai mắt, sau đó vội cẩm nĩa lên, trong chốc lát đã ghim cục bò viên trong chén bỏ vô miệng.

Nhưng do quá vội nên bị sặc, thế là nôn lại ra chén.

Chọc cho Đào Tử với Uyển Uyển ở bên cạnh cười sặc sụa.

Thảo Nhi cố gắng nhịn cười, không dám cười to, sợ Huyên Huyên không làm bạn với cô bé nữa.

“Thảo Nhi, em ăn nhiều chút, còn Đại Tráng nữa, muốn ăn gì thì cứ gắp đi.” Lưu Vãn Chiếu giúp Thảo Nhi gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén.

Cô bé này, bạn gắp cái gì thì cô bé ăn cái đó, không gắp thì cô bé sẽ không ăn, hoàn toàn không chủ động gắp.

Đại Tráng cũng như vậy, nhưng tốt hơn một chút, nhưng hầu như gắp món gì cũng đều bỏ vào chén của Thảo Nhi.

“Thảo Nhi, Đại Tráng, ăn nhiều vào, anh mua nhiều lắm, đủ cho mọi người ăn mà.” Hà Tứ Hải nói với Đại Tráng ở bên cạnh.

“Cảm ơn anh, thần tiên đại nhân.” Đại Tráng cảm kích nói.

“Không cần khách sáo.” Hà Tứ Hải xoa đầu cậu bé.

Sau đó nói với Thảo Nhi: “Sáng mai, anh đưa em đến nhà cô Dương, sau này em sẽ sống ở nhà cô Dương, anh đã nói với cô Dương rồi, em không cần sợ, cũng không cần lo lắng.”

Thảo Nhi khẽ gật đầu, sau đó nhỏ tiếng nói: “Vậy anh trai thì sao?”

“Đại Tráng sẽ luôn bên cạnh em, anh trai sẽ bảo vệ em, nhưng em sẽ không thấy anh trai, giống như chiều hôm nay vậy…”

Thảo Nhi nghe xong nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt rạng rỡ, sau đó lại nhìn Đại Tráng, tiếp đó khẽ nói: “Có anh trai thì em không sợ nữa.”

“Đừng lo, có thời gian anh sẽ đến thăm em.” Hà Tứ Hải an ủi nói.

“Vâng.” Thảo Nhi khẽ nói.

“Thảo Nhi, phải cảm ơn thần tiên đại nhân.” Đại Tráng nói.

“Cảm ơn thần tiên đại nhân.” Thảo Nhi liền nói.

“Í, ngày mai chị Thảo Nhi phải đi sao?” Đào Tử nghe thấy liền vội nuốt thức ăn xuống rồi nói.

“Đúng vậy, ngày mai Thảo Nhi sẽ về rồi, đợi khi nào rảnh thì đón cô bé qua chơi, hoặc là đưa bọn con qua đó chơi có được không.”

“Nhưng mà…nhưng mà em vẫn muốn chơi với chị Thảo Nhi, ngày mai em không có đi nhà trẻ.” Huyên Huyên vội nói.

Cô bé còn định chơi với Thảo Nhi hai ngày.

“Hết cách rồi, lần sau đi.” Hà Tứ Hải nhún vai nói.

Quan trọng là đã nói chuyện này với cô Dương, hơn nữa ngày mai Hà Tứ Hải định dẫn bọn nhóc về Giang Hữu.

“Hiahiahia…em biết nhà chị Thảo Nhi ở đâu đó, em có thể đi tìm chị ấy chơi.’

Uyển Uyển giơ tay, phấn khích nói.

“Ừm, Ừm, em là giỏi nhất.” Lưu Vãn Chiếu gắp cho cô bé thêm một viên cá viên.

Sau đó đề nghị: “Nếu ngày mai Thảo Nhi về nhà, vậy chúng ta nâng ly chúc mừng cô bé có được không?”

“Được.” bọn nhóc đồng thanh đáp.

Trước mặt mỗi đứa nhóc đều có một ly nước ép, lần trước ăn tiệc nướng ở nhà Tôn Nhạc Dao, Lưu Vãn Chiếu đã mua về.

Lần trước chưa uống hết, nên Lưu Vãn Chiếu lấy ra uống.

“Nào, chúng ta cùng nâng ly.” Hà Tứ Hải nâng ly rượu trước mặt mình lên rồi nói.

Hắn và Lưu Vãn Chiếu uống rượu vang được Lâm Kiến Xuân tặng lần trước.

Bọn nhóc hào hứng nâng ly nước trong tay mình lên.

Sau đó đứng lên ghế, cố gắng cụng ly.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh dặn bọn trẻ đứng vững, vừa cẩn thận nhìn bọn trẻ, đề phòng bọn trẻ chúi đầu vào nồi lẩu.

“Cụng ly.”

Cuối cùng bọn trẻ cũng cùng cụng ly với nhau.

Ha ha…hiahiahia…hehe…

Trong phòng tràn ngập tiếng cười giòn tan vui vẻ của bọn trẻ.

… …

Ngày hôm sau.

“Thảo Nhi, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì chúng ta đi thôi.”

Hà Tứ Hải tay xách hai cái túi lớn nói.

Trong đây toàn đồ Chu Ngọc Quyên mua cho Thảo Nhi.

Còn Thảo Nhi, trên cổ đeo cái máy ảnh nhỏ, ôm một con gấu bông, trên tay còn xách một cái vali nhỏ.

Máy ảnh nhỏ thì không cần nói đến, là Đào Tử tặng cô bé.

Gấu bông thì do Huyên Huyên tặng, đây là thứ yêu thích mà mỗi ngày cô bé đều ôm đi ngủ.

Còn Uyển Uyển tặng hộp cứu thương của mình cho Thảo Nhi.

Cô bé nói có hộp cứu thương rồi thì khi bệnh sẽ không sợ nữa, tự tiêm cho mình là khoẻ thôi.

“Uyển Uyển, Đào Tử, Huyên Huyên, tạm biệt.” Thảo Nhi có chút buồn nói.

Sau đó xoay đầu nhìn qua bên cạnh, cô bé biết anh trai luôn bên cạnh mình, tuy là không thấy được.

“Hiahiahia…em có thời gian sẽ đến chơi với chị.” Uyển Uyển cười nói.

“Ừm, bọn em cũng đi nữa.” Huyên Huyên và Đào Tử vội nói.

“Được rời, đi thôi, cô Dương đang ở nhà đợi chúng ta đấy.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó lại nói với Lưu Vãn Chiếu: “Em ở nhà trông chừng hai đứa nhóc, anh đi rồi về.”

Lưu Vãn Chiếu gật đầu: “Em cũng định đi thu dọn đồ đạc một lát.”

“Ừm.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó trong chớp mắt dẫn theo Uyển Uyển và Thảo Nhi biến mất trước mặt mọi người.

Tối qua Hà Tứ Hải đã gọi điện cho Dương Tĩnh.

Cộng thêm hôm nay là thứ bảy, vừa hay cô ấy với chồng là Vương Minh Viễn đều ở nhà.

Từ sớm đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, hơn nữa còn chuẩn bị cho Thảo Nhi một căn phòng.

Sau đó háo hức mong ngóng bọn Hà Tứ Hải đến.

“Chồng ơi, anh đi xem Thảo Nhi đến chưa.” Cô Dương đang rửa trái cây trong bếp nói với Vương Minh Viễn đang ngồi trên sopha.

“Nhìn khắp nơi rồi, em đừng vội.” Vương Minh Viễn bất lực nói.

Nhưng Phi Phi đang ngồi bên cạnh anh ấy lại cộp cộp chạy vù ra cửa nhìn thử.

“Aizz, em gái Thảo Nhi còn chưa đến nữa.” cô bé nhanh chóng thất vọng chạy về lại.

Thấy dáng vẻ thất vọng của con gái, Vương Minh Viễn nói: “Hay là em gọi điện thoại cho ngài Hà đi.”

“Cái này không ổn đâu?” cô Dương có chút do dự.

Sau đó bưng dĩa trái cây đã rửa sạch lên.

Phi Phi thấy có đồ ăn, trực tiếp lấy một trái táo cắn một miếng, giống như con chuột hamster vậy.

“Vậy đợi tiếp thôi.” Vương Minh Viễn do dự.

Lúc này bọn họ bỗng nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng cười.

“Hiahiahia…em lợi hại quá đi.”

Vừa nghe đã biết là giọng của cô bé Uyển Uyển rồi.

Bọn họ vội ra đón, Phi Phi còn chưa ăn táo đã vụt chạy qua người bọn qua.

Đợi đến cửa, quả nhiên thấy Hà Tứ Hải dẫn theo Thảo Nhi đứng trước cửa.

Dương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Sương sớm tan đi, ánh sáng chiếu rọi trên gương mặt của Thảo Nhi, trong không gian mơ hồ tựa như phát ra ánh sáng trắng.

Cô ấy bước lên nắm lấy bàn tay nhỏ của Thảo Nhi rồi kéo vô nhà.

“Thảo Nhi, chúng ta về nhà thôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment