Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 681 - Chương 681: Bà Nội Thông Minh.

Chương 681: Bà Nội Thông Minh. Chương 681: Bà Nội Thông Minh.

Lúc Hà Tứ Hải đi về cùng Uyển Uyển, Lưu Vãn Chiếu đã thu dọn tất cả hành lý xong rồi.

"Đều sắp xếp xong rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, đều sắp xếp xong rồi, nhưng không phải là kết thúc.

Hi vọng Thảo Nhi có thể sống vui vẻ ở nhà cô Dương.

"Vậy chúng ta đi thôi, nhưng mà nhiều đồ như vậy có thuận tiện hay không?" Lưu Vãn Chiếu vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Uyển Uyển bên cạnh.

"Hi hi... Em là đại lực sĩ, thật là lợi hại nha." Uyển Uyển vung vẩy cánh tay nhỏ của mình rồi nói.

"Đại lực sĩ cái gì?" Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái trên đầu nhỏ của nàng.

Uyển Uyển bất mãn mà ôm đầu nhỏ.

Thực ra mặc dù đồ nhiều nhưng cũng không phiền phức, hắn và Lưu Vãn Chiếu một người xách một ít là được rồi.

Uyển Uyển có thể trực tiếp dẫn người, chút ít đồ này đối với nàng mà nói đúng là hoàn toàn không có vấn đề, quá mức nhiều thì chạy mấy chuyến là được.

Đúng lúc này, điện thoại của Hà Tứ Hải vang lên, bà nội gọi tới, nàng đã chờ không kịp nữa rồi, hỏi bọn họ lúc nào đến...

...

"Tiểu Chu lúc nào đến?" Thấy bà nội cúp điện thoại, Dương Bội Lan lập tức tiến lên hỏi.

"Nói sẽ lập tức tới ngay." Bà nội cười ha hả nói, mặt đầy vẻ cao hứng.

"Đúng rồi, nhị tử trở về chưa?" Bà nội lại hỏi.

Dương Bội Lan lắc lắc đầu, bởi vì biết ngày hôm nay Hà Tứ Hải trở về nên sáng sớm Trương Lục Quân đã đi lên huyện thành mua thức ăn rồi.

"Hai ngày trước không phải đã đi huyện thành mua thức ăn rồi à, tại sao lại mua nữa?"

"Lục Quân nói tiểu Chu thích ăn vịt chiên giòn, vịt chiên giòn phải mua ăn liền mới ngon." Dương Bội Lan nói.

"Đúng là vậy thật, nhưng mà chắc là cũng sắp trở về rồi đi." Bà nội liếc nhìn mặt trời.

"Hừm, mẹ, tiểu Chu..." Dương Bội Lan một bộ ấp a ấp úng.

"Tiểu Chu làm sao thế? Có lời gì thì cứ việc nói thẳng." Bà nội nói.

"Lần trước tiểu Chu bảo mẹ sang bên chỗ nó, vì sao mẹ lại không đi?" Dương Bội Lan nghe vậy lúc này mới lên tiếng.

"Không phải nói rồi sao, mẹ say xe không đi được."

"Không phải, tiểu Chu nói cô bé Uyển Uyển kia có..."

"Được rồi, không nói những thứ này nữa." Bà nội bỗng nhiên cắt ngang lời nàng.

Dương Bội Lan nghe vậy im lặng, không nói thêm gì nữa.

Bà nội thở dài một tiếng, sau đó nói: "Mẹ già rồi, đến bên phía tiểu Chu, cuộc sống không quen, còn muốn nó chăm sóc mẹ, chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho nó mà thôi."

"Hắn chỉ cần có thể thường xuyên trở về, không phải cũng giống như vậy sao? Hơn nữa đi lại nhiều mới khiến nó quen thuộc với nơi này hơn. Đây mới là nhà của nó, nếu như chúng ta qua bên đó thì bên này qua thời gian dài sẽ trở nên xa lạ.”

Dương Bội Lan nghe vậy, lộ ra vẻ bừng tỉnh, "Mẹ, mẹ suy tính thật chu đáo."

"Ha ha, lão thái bà mẹ thông minh lắm."

Lão thái thái đắc ý giống như là trẻ con vậy.

"Bà nội, có chuyện gì mà cười đến vui vẻ như vậy?" Đúng lúc này, giọng nói của Hà Tứ Hải vang lên ở trong sân.

Bà nội vội vàng xoay người, liền thấy Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu mang theo ba đứa nhỏ xuất hiện ở trong sân.

"Không có gì, không có gì, bà với mẹ cháu chỉ đang nói đùa thôi." Bà nội vội vàng đi lên trước, nắm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải.

Sau đó quan sát Hà Tứ Hải tỉ mỉ rồi nói: "Đều gầy rồi."

"Bà nội chỉ nói lung tung thôi, mỗi ngày chỉ ăn không vận động, cháu đều mập lên không ít." Hà Tứ Hải cười nói.

"Nơi nào mập, bà thấy chính là gầy." Bà nội kiên trì với cách nói của mình.

"Bà nội, bà cố, bà vẫn chưa có bắt chuyện với cháu đâu." Đào Tử lôi ống tay áo của bà nội rồi nói.

"Ha ha, được, được, chào cháu nha tiểu Đào Tử." Bà nội thả Hà Tứ Hải ra, cười ha hả mà xoa xoa đầu Đào Tử.

Sau đó lại quay sang chào hỏi Huyên Huyên và Uyển Uyển.

"Lần này hai cô bé đều đến rồi nha, các cháu đã ăn sáng hay chưa?"

"Đều mấy giờ rồi, đương nhiên là đã ăn, các người đã ăn hay chưa?" Hà Tứ Hải nói.

"Ăn rồi, vốn là muốn chờ các cháu tới ăn cùng, nhưng là mẹ cháu đói bụng, chúng ta đành ăn trước." Bà nội cười ha hả nói.

"Mẹ..." Dương Bội Lan ở bên cạnh gọi một tiếng.

Rõ ràng là bà nội chờ đến thiếu kiên nhẫn, tức giận, nói không chờ nữa, sau đó mới ăn sáng trước.

"Ha ha, bà chỉ nói đùa thôi. Nếu như cháu mà không đến, mẹ cháu vì chờ cháu, có thể một ngày không ăn." Bà nội cười ha hả nói.

Sau đó kéo Lưu Vãn Chiếu nói: "Lưu tiểu thư, nhiều ngày không thấy, lão thái bà này nhớ cháu rồi, cảm giác cháu lại trở nên xinh đẹp hơn rồi."

"Bà nội, bà đúng là biết nói lời dễ nghe." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Lão thái bà xưa nay không nói lời dễ nghe, chỉ có thể nói thật." Bà nội nghiêm túc nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cười không ngừng, sau đó nói: "Bà nội, lần trước không phải đã nói với người rồi sao? Không nên gọi cháu là Lưu tiểu thư, gọi cháu là Vãn Vãn... Gọi cháu Vãn Chiếu đi, nhóc này cũng là Uyển Uyển, gọi Vãn Vãn sẽ rất dễ bị nhầm lẫn."

Lưu Vãn Chiếu kéo Uyển Uyển đến trước người rồi nói.

"Hi hi... dì Lưu là Vãn lớn, cháu là Uyển nhỏ." Uyển Uyển ngây ngốc nói.

"Đúng, đúng, các cháu đều là Uyển, con người cả đời này, đều không thể rời khỏi bát." Bà nội vui vẻ nói.(*)

(*)ba từ: bát, Vãn, Uyển có cách phát âm giống nhau

"Bà nội, lời này của bà đúng là rất có triết lý." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Triết lý là cái gì?" Bà nội nghi hoặc hỏi.

"... Chính là rất có đạo lý." Lưu Vãn Chiếu dở khóc dở cười nói.

"Bà cũng cảm thấy như vậy." Bà nội cười ha hả.

Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười.

Đương nhiên ba đứa nhóc thực ra cũng không biết người lớn đang cười cái gì, chỉ có điều thấy người lớn cười, các nàng cũng vui cùng.

"Đều... Đều đừng đứng ở bên ngoài nữa, đi vào nhà rồi nói đi." Dương Bội Lan vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Thời tiết của Giang Hữu quả nhiên ấm áp hơn so với Hợp Châu nhiều, mấy đứa nhóc ăn mặc kín đáo, ở trong sân đứng một hồi đều cảm thấy hơi nóng đến hoảng rồi.

"Đúng, vào nhà đi, cũng không nên đứng ở trong sân làm gì." Bà nội cũng vội vàng nói.

Hà Tứ Hải khom lưng, cầm mấy cái túi đồ trên mặt đất lên, Dương Bội Lan vội vàng giúp đỡ xách.

"Tới thì tới, còn mang nhiều đồ như vậy, tốn không ít tiền đúng chứ? Thật lãng phí." Bà nội thấy liền oán giận.

Hà Tứ Hải không nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu kéo nàng nhỏ giọng thầm thì, cũng không biết là đã nói gì với bà nội, nói chung chính là không thể bỏ nụ cười trên mặt xuống được.

"Mẹ, ba con đâu?" Hà Tứ Hải hỏi Dương Bội Lan.

Nghe Hà Tứ Hải gọi nàng là mẹ, Dương Bội Lan có vẻ vô cùng cao hứng, con mắt dường như đều sáng hơn rất nhiều.

"Cha con đi lên huyện rồi, hẳn là sắp trở về." Dương Bội Lan nói.

"Bà nội, cháu muốn đi bán đồ." Đào Tử ở bên cạnh nói.

Đào Tử cảm thấy mình chính là một cao thủ bán đồ, vẫn nhớ mãi không quên đối với chuyện bán đồ.

"Ngày hôm nay không bán, ngày mai mới là ngày họp chợ, sáng sớm ngày mai, bà nội dẫn cháu lên chợ chơi." Dương Bội Lan cười ha hả rồi nói.

"Cháu không muốn chơi, cháu phải làm việc và bán đồ." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Được, được, Đào Tử giỏi quá, chúng ta bán đồ vậy." Dương Bội Lan vội vàng nói.

"Cháu cũng phải bán đồ." Huyên Huyên nói.

Đào Tử nghe vậy thì chống eo rồi nói: “Chị không lợi hại bằng em."

"Hừ, chị chắc chắn là lợi hại hơn em, ngày mai chị muốn bán Đào Tử đi, ha ha..." Huyên Huyên đắc ý nói.

Đào Tử: (⊙? ⊙)

Uyển Uyển vốn còn muốn hi hi, sau đó ngừng lại, vội vàng trốn sau lưng Hà Tứ Hải, ôm chân của hắn, nhìn lén Huyên Huyên, bày ra dáng vẻ sợ sệt.

Em Huyên Huyên thật là đáng sợ, vậy mà lại có thể bán trẻ nhỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment