Mới sáng sớm ngày thứ hai Đào Tử đã tỉnh rồi, bên ngoài trời còn chưa sáng.
Nàng lăn ở trên giường hai vòng, nghiêng lỗ tai lắng nghe, nghe thấy trong phòng khách có chút động tĩnh, sau đó trở mình một cái liền bò lên.
"Ba ba, ba ba, nhanh dậy một chút nha."
Đào Tử đẩy Hà Tứ Hải bên cạnh một cái.
Hà Tứ Hải còn chưa tỉnh, nhưng Lưu Vãn Chiếu bên cạnh thì tỉnh rồi. Nàng dụi dụi con mắt rồi hỏi: "Đào Tử, sao lại dậy sớm như vậy?"
"Ông nội muốn dẫn cháu đi bán đồ." Đào Tử nói, hưng phấn không ngừng lúc lắc chân nhỏ.
"Nhưng hiện tại mới năm giờ rưỡi, thời gian còn sớm." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Thế nhưng ông nội bà nội đã dậy rồi nha, không tin dì nghe một chút đi." Đào Tử nghiêng lỗ tai, bày ra dáng vẻ lắng nghe.
"Tin cái gì mà tin? Tiếp tục ngủ đi."
Hà Tứ Hải ngủ ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, hắn còn không thèm mở mắt, duỗi cánh tay ra trực tiếp ôm nàng xuống.
Sau đó dùng chút sức, cố định nàng ở trên giường.
Chuyện này làm sao có thể nhịn được?
Đào Tử giống như là một con cá chạch, mông nhỏ uốn tới uốn lui ở trên giường, muốn tránh thoát khỏi cánh tay của Hà Tứ Hải.
Nhưng mà cánh tay của Hà Tứ Hải là thứ mà trẻ nhỏ như nàng có thể tránh thoát được sao.
Thử mấy lần, Đào Tử bắt đầu xúc động và thiếu kiên nhẫn rồi.
Nàng trở mình, duỗi tay nhỏ ra chặn lỗ mũi của hắn, tách miệng hắn, lật mắt hắn...
"Được rồi, được rồi, sợ con rồi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thu cánh tay về.
"Sợ chưa?" Đào Tử trở mình một cái rồi bò lên, đắc ý nói.
"Con muốn dậy thì tự mình dậy đi, ba dậy không nổi." Hà Tứ Hải lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Đào Tử sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nhỏ, sau đó hỏi Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh: "Dì Lưu, dì cũng không dậy sao?"
"Được rồi, dì rời giường cùng với con." Lưu Vãn Chiếu đã tỉnh lại đương nhiên là không thể ngủ tiếp rồi.
Đào Tử nghe vậy thì hưng phấn uốn tới ẹo lui, sau đó duỗi chân nhỏ ra, đá đá ở trên đùi của Hà Tứ Hải.
"Con heo lười, đừng ngáng đường." Sau đó nở nụ cười khanh khách.
Quá càn rỡ rồi, chuyện này làm sao có thể nhịn?
"Ba không phải con heo lười, ba là sói xám lớn, ba muốn ăn đứa nhỏ này... Còn có người lớn bên cạnh này nữa..."
Hà Tứ Hải vươn mình một cái, lại lần nữa "Nhào" về phía Đào Tử, mặt khác còn lôi Lưu Vãn Chiếu một cái.
Đào Tử cũng không cam lòng yếu thế, đương nhiên bắt đầu phản kích "ba ba xấu xa", trong lúc nhất thời ba người chơi đùa thành một đoàn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói nhỏ của bà nội: "Là tiểu Chu dậy rồi sao?"
"Vâng, dậy rồi." Hà Tứ Hải vội vàng trả lời một câu, sau đó động người ngồi dậy.
Đào Tử giống như một con gấu Koala bám vào áo ngủ của hắn không chịu buông tay.
"Được rồi, dậy thôi." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ hai cái vào mông nàng.
Tối hôm qua người ngủ lại Giang Hữu chỉ có Hà Tứ Hải, Đào Tử và Lưu Vãn Chiếu.
Sau khi Huyên Huyên và Uyển Uyển ăn xong cơm tối liền đưa các nàng trở về.
Hà Tứ Hải mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài phòng, quả nhiên thấy bà nội đã ngồi ở trong phòng khách rồi.
Nàng nhìn ra khoảng sân đen tối, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy động tĩnh, nàng xoay đầu lại, cười ha hả rồi nói: "Sớm như vậy đã dậy rồi, cũng không ngủ thêm một lát?"
"Bà nội, bà không phải cũng thức dậy sớm đó sao? Làm sao lại không ngủ thêm một lát?"
"Người già rồi, giấc ngủ cũng ít đi." Bà nội nói.
"Trời đang còn tối, sao bà lại không bật đèn?" Hà Tứ Hải đưa tay bật đèn lên.
"Bà sợ làm phiền các cháu ngủ, lại nói không có việc gì thì bật đèn làm gì?"
Lúc hai người đang nói chuyện, Đào Tử tóc tai bù xù chạy ra, phía sau chính là Lưu Vãn Chiếu.
"Bà cố." Đào Tử gọi.
"Đều dậy rồi à." Bà nội cười cười bắt chuyện.
"Bà cố, ông nội đâu rồi?" Đào Tử hỏi.
"Đang làm bữa sáng trong nhà bếp." Đào Tử nghe vậy, lập tức chạy vào trong nhà bếp.
"Thực sự là, đầu còn chưa chải." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Trẻ con hoạt bát một chút mới tốt." Bà nội cười nói.
Sau đó đứng dậy, nói muốn chuẩn bị nước cho Hà Tứ Hải đánh răng rửa mặt.
"Con tự làm là được rồi, nào có thể để bà làm chứ." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản nàng lại.
Ăn xong bữa sáng, trời cũng vừa mới sáng.
Thế nhưng đã có thể nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài đường xá.
Đào Tử đã không kịp đợi rồi.
Ăn xong bữa sáng, nàng liền nằm nhoài trên quầy sửa chữa nhìn ra ngoài qua khe hở của cửa.
"Đừng có gấp, chờ ông mở cửa ra." Trương Lục Quân đi tới cười ha hả rồi nói.
Sau đó dỡ từng ván cửa ra.
Đào Tử ngay lập tức xông ra ngoài, sau đó hít một hơi thật sâu.
Sáng tinh mơ Giang Hữu có chút lạnh, hít sâu một cái, có một loại cảm giác mát lạnh thấu tận tim, cả người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trên mặt đường đã có không ít quầy hàng và một ít người đi đường.
Đã rất là huyên nháo, các loại tiếng gọi mua hàng và tiếng cò kè mặc cả.
"Đào Tử, con đừng có chạy lung tung, trở lại cho ba." Hà Tứ Hải đi ra từ bên trong, lôi nàng trở về.
------
Dịch: MBMH Translate