Trên đường người đến người đi, không thể để một đứa bé như nàng chạy loạn được.
Lúc này Trương Lục Quân và Dương Bội Lan đưa mấy thứ đồ đã chuẩn bị vào tối ngày hôm qua ra ngoài.
Bởi vì biết Hà Tứ Hải về, Đào Tử có lẽ sẽ muốn bán đồ cho nên Trương Lục Quân đã chuẩn bị một ít hàng.
Thậm chí còn có một ít đồ chơi trẻ em, đây là món đồ mà trước đây chưa từng bán.
"Những thứ đồ này có thể bán được sao?" Hà Tứ Hải cảm thấy rất là nghi vấn.
"Bán không được thì cho bọn nhỏ chơi, cũng không đáng giá mấy đồng tiền." Trương Lục Quân cười nói.
Trước đây trong nhà vắng ngắt chỉ có ba người lớn, có lúc một ngày đều không nói được với nhau một câu.
Hiện tại con trai trở về rồi, trong nhà lại có trẻ nhỏ, mỗi ngày đều là tiếng cười vui, lúc này mới giống như là một gia đình thật sự.
Hắn rất yêu thích mấy đứa nhỏ đáng yêu này, đương nhiên nếu như con trai kết hôn rồi sinh một đứa thì sẽ càng tốt hơn.
Nhưng mà con trai còn trẻ, hắn cũng không vội vã, đúng là có thể hưởng thụ niềm vui có trẻ con từ sớm.
"Nhất định có thể bán được, con rất là lợi hại." Đào Tử ở bên cạnh nắm chặt tay, nói chắc như đinh đóng cột.
"Có đúng không? Vậy con phải cố gắng lên." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
"Ngày hôm nay ba và mẹ con sẽ mang theo Đào Tử bán đồ ở đây. Con và Vãn Chiếu trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Trương Lục Quân dọn xong quầy hàng, lấy hai cái ghế đẩu nhỏ ra rồi ngồi xuống, sau đó ôm Đào Tử lên chân của mình, chờ đợi khách hàng tới cửa.
"Mới sáng sớm, nghỉ ngơi cái gì, trở về phòng cũng là tẻ nhạt. Con thấy chỗ của ba có không ít đồ điện gia dụng cần sửa, không bằng để con sửa giúp ba, thế nào?" Hà Tứ Hải liếc nhìn chiếc bàn làm việc tùm la tùm lum của Trương Lục Quân rồi nói.
"Chuyện này..." Trương Lục Quân có chút chần chờ, không phải ai cũng có thể sửa chữa mấy thứ đồ chơi này, hơn nữa hắn cũng không có nghe Hà Tứ Hải nói biết sửa đồ điện gia dụng.
Đúng lúc này, Dương Bội Lan bên cạnh giành nói trước: "Có thể, tùy tiện sửa, không sửa được cũng không sao cả."
Trương Lục Quân vừa nghĩ cũng thấy đúng, dày vò với con trai làm gì, hỏng rồi thì cùng lắm là bồi thường cho người ta là được.
"Vãn Vãn, nếu không thì em đi dạo cùng bà nội đi." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu vốn định nói muốn bồi Hà Tứ Hải.
Bà nội ở bên cạnh đã nói: "Vậy thì thật là tốt, đi cùng bà lão này một chút đi."
Thế là nàng chỉ có thể nuốt trở vào.
Nhìn Lưu Vãn Chiếu dắt bà nội đi ra ngoài, Hà Tứ Hải đi về tiệm, ngồi xuống ở trước bàn làm việc của Trương Lục Quân.
Bàn làm việc vừa vặn đối diện với mặt đường, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đám người Trương Lục Quân ngồi bày sạp ở trước đường.
Trương Lục Quân còn có chút lo lắng về Hà Tứ Hải, muốn đứng lên thì lại bị Dương Bội Lan kéo lại, khe khẽ lắc đầu.
Lúc này ánh mặt trời bắt đầu ló lên bầu trời, chiếu sáng toàn bộ trấn nhỏ.
Người đi lại ở trên mặt đường cũng bắt đầu tăng lên, Đào Tử cũng ngồi không yên nữa rồi.
Nàng trượt xuống từ trên đùi của Trương Lục Quân, đứng ở trước quầy hàng, lớn tiếng nói: "Bán đồ, bán đồ, vừa tốt vừa 'Mập' nha, mọi người đều mau tới mua nha..."
Nghe thấy tiếng hét to của nàng, Hà Tử Hải ngồi ở phía sau bàn sửa chữa liền ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh mặt trời rơi xuống trên người nhóc con đang khua tay múa chân.
Giống như một tinh linh nhỏ đang uyển chuyển nhảy múa.
"Dì à, dì có muốn mua đồ hay không?"
"Ông à, những thứ kia vừa lớn vừa 'Mập' nha."
"Chú à, chú có muốn mua cho anh trai một chiếc xe hơi nhỏ hay không, ô ô ô, chơi thật là vui nha."
"Bà nội, bà mua hoa đi, sẽ rất đẹp nha."
"Ồ... Nha, bà muốn mua nồi này sao?"
"Nồi này rất 'Mập', bà nhìn xem, còn có thể làm cái mũ, gõ lên cạch cạch cạch..."
Đào Tử đội một cái nồi nhôm lên đầu, dùng cái thìa nấu ăn gõ vang cạch cạch, chọc cho bà lão muốn mua nồi cười ha ha.
Nhưng làm vậy sẽ khiến bản thân mình bị chóng mặt, thực sự là một đứa nhỏ ngốc.
"Vậy được rồi, lấy cho bà một cái mới, bà không lấy cái cháu đã gõ rồi đâu." Bà lão cười nói.
"Được ạ, được ạ." Đào Tử vội vàng cầm một cái nồi nhôm mới rồi đưa tới.
"Bao nhiêu tiền vậy?" Bà lão hỏi.
Đào Tử lập tức duỗi bàn tay ra.
"50 tệ sao? Giá cả có chút cao nha." Bà lão nói.
Đào Tử sửng sốt một chút, vội vàng thu tay về phía sau lưng.
Lúc này Trương Lục Quân tiến lên nói: "Nếu như bà thật sự muốn mua, bán cho bà 45 vậy, đây đã là giá nhập hàng rồi."
Bà lão do dự một chút, cuối cùng dùng bốn mươi lăm tệ để mua về.
Cứ gần tới Tết hàng năm, mấy thứ như nồi bát muôi thìa đều là mặt hàng dễ bán nhất.
Bởi vì năm mới, rất nhiều người làm công ở bên ngoài đều trở về nông thôn, đồ bếp trong nhà trên căn bản là không thể dùng, cho nên đều sẽ mua mới.
Cũng có nguyên nhân là năm mới, cơm nước trong nhà tương đối nhiều, đương nhiên là cần đồ để xới.
"Đào Tử, cháu đúng là quá tuyệt rồi, nhanh như vậy đã khai trương rồi." Trương Lục Quân ngồi trở lại trên ghế, kéo Đào Tử đến trước người rồi nói.
Đương nhiên, còn lấy cái nồi nhôm trên đầu của nàng xuống.
"Lần sau không nên làm như vậy nữa, màng tai sẽ bị chấn thương." Trương Lục Quân vuốt mấy sợi tóc ngổn ngang trên trán nàng.
"Ha ha, cháu thật là lợi hại." Đào Tử căn bản không nghe lọt tai, mà là rơi vào bên trong đắc ý.
"Ông chủ, xin hỏi một chút, chiếc xe đẩy hình bướm này bán thế nào?" Đúng lúc này, một người phụ nữ mang theo một đứa bé trai đi tới.
Cái gọi là xe đẩy hình bướm, chính là một món đồ chơi hình con bướm, dưới thân có bốn cái bánh xe, phía sau là một cái cột, sau khi đẩy thì cánh bướm sẽ vỗ vỗ, rất được bọn nhỏ yêu thích.
Đào Tử nghe tiếng lập tức xoay người chạy tới.
Hà Tứ Hải ngồi ở đối diện, có chút hoài nghi Đào Tử phải chăng bởi vì bị ảnh hưởng bởi việc hắn bày sạp bán hàng cho nên mới nóng lòng muốn bán đồ.
Đương nhiên không phủ nhận, thiên tính của trẻ con quả thực chính là yêu thích chơi mấy trò bán hàng như này.
Thế nhưng Đào Tử giống như hắn, thực sự là quá có thiên phú rồi.
------
Dịch: MBMH Translate