Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 684 - Chương 684: Đều Là Đứa Trẻ Ngoan.

Chương 684: Đều Là Đứa Trẻ Ngoan. Chương 684: Đều Là Đứa Trẻ Ngoan.

Trong lúc Hà Tứ Hải đang suy tư, Đào Tử không chỉ bán được chiếc xe đẩy bươm bướm kia cho người phụ nữ mà còn bán được một mô hình Ultraman nhựa.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đang nhìn nàng, Đào Tử hưng phấn vẫy vẫy cánh tay nhỏ.

Hà Tứ Hải cũng đưa tay vẫy vẫy với nàng.

Sau đó cúi đầu sửa chữa chiếc ti vi trước mặt.

Loại tivi mông to như này hiện tại đúng là rất hiếm thấy...

Thời gian dần trôi, trời từ từ sáng lên.

Hà Tứ Hải thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Liền thấy Đào Tử một hồi thì khua tay múa chân nói với khách hàng, một hồi thì lại nhảy tới nhảy lui trước mặt hai vợ chồng Trương Lục Quân, vô cùng hoạt bát.

Cách một đường quốc lộ đều có thể nghe thấy tiếng cười vui sướng của nàng.

Bà nội và Vãn Vãn làm sao còn chưa trở lại vậy?

Hà Tứ Hải nhìn về phía mặt đường, trong lòng có chút nghi hoặc, hai người cũng không biết đã đi dạo đến đâu rồi.

Đúng lúc này, trong lòng sinh nảy sinh suy nghĩ, quay đầu nhìn lại.

Sau đó nghe thấy tiếng cười hi hi của Uyển Uyển ở trong nhà.

"Tới đây." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.

Sau đó liền thấy Huyên Huyên và Uyển Uyển nắm tay nhau đi vào từ trong sân.

Nhưng mà Huyên Huyên đi ở phía trước, khí thế hùng hổ, dáng vẻ tức giận.

Mà Uyển Uyển ở phía sau thì híp mắt, há hốc mồm, cười hi hi ha ha.

"Đây là làm sao thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Chị Uyển Uyển đúng là con sâu lười, ngủ nướng, không chịu dậy, đúng là khiến cho người ta tức giận..." Huyên Huyên tức giận nói.

"Bởi vì chị buồn ngủ, ngủ thì mới có thể cao lên được, chị cao hơn em... hi hi..." Uyển Uyển đưa tay ra dấu một hồi, nàng quả thực cao hơn Huyên Huyên một chút.

"Đó là bởi vì chị là chị." Huyên Huyên tức giận nói.

Chuyện này cảm thấy không có quan hệ gì với việc có ngủ hay không cả.

Bởi vì sáng sớm phải qua đây cho nên Huyên Huyên trời vừa sáng đã ra khỏi giường, sau đó ăn sáng rồi chờ Uyển Uyển, chờ rồi chờ, chờ lại chờ...

Làm sao cũng không chờ được, sau đó thực sự không nhịn được nên đã chạy đến nhà Uyển Uyển, không nghĩ tới con sâu lười này còn đang ngủ.

Cho nên Huyên Huyên đang vô cùng tức giận.

"Chị cao hơn em... hi hi..."

Huyên Huyên: [○? `Д′? ○]

Nàng không muốn nói chuyện nữa, quay đầu nhìn thấy Đào Tử đang ở ngoài đường cái, lập tức bỏ Uyển Uyển lại, chạy về phía Đào Tử.

Uyển Uyển cúi đầu nhìn tay của mình một chút, sau đó lại ngước cổ lên nhìn về Hà Tứ Hải bên cạnh, nở nụ cười hi hi ha ha.

"Em không tức giận à?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Hi hi... Bé ngoan không tức giận." Đôi mắt Uyển Uyển cong cong, cười híp mắt nói.

"Giỏi quá, tức giận quả thực không tốt." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Sau đó nói: "Em cũng đi tìm Đào Tử chơi đi."

Hắn lại ngồi xuống trước bàn làm việc.

Thế nhưng Uyển Uyển cũng không có lập tức chạy ra ngoài cửa.

Mà là bám lấy tủ kính, nhón mũi chân, rướn cổ lên, tò mò nhìn xem Hà Tứ Hải đang làm gì.

"Đây là ti vi, anh đang sửa ti vi." Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển gật gật đầu, nàng có biết ti vi là gì, khi còn bé trong nhà nàng cũng có loại ti vi mông to như vậy, hiện tại đều không còn nữa.

"Nếu muốn xem thì đi vào mà xem." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy, lập tức không nhón chân nữa, vòng qua quầy hàng rồi chạy đến bên cạnh Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng lên chiếc ghế cao bên cạnh, đây đại khái là chỗ ngồi bình thường của Dương Bội Lan.

Thế là Hà Tứ Hải tiếp tục sửa tivi, Uyển Uyển ở bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt.

"Em nói xem, một đứa nhỏ như em sao lại thích xem sửa đồ chứ?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.

"Ông nội Chu cũng biết sửa đồ, còn rất là lợi hại." Uyển Uyển vừa đung đưa chân ngắn của mình vừa nói.

"Ông nội Chu?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, chưa từng nghe nàng nói nha.

"Ông Chu ở đầu ngõ, đài của bà nội bị hỏng rồi, em đi cùng bà nội..."

Uyển Uyển nói đông nói tây một hồi, Hà Tứ Hải cuối cùng cũng đã hiểu.

Thì ra chỗ ở trước đây của nàng có một người gọi là ông Chu, bà lão trong nhà hắn là bạn của bà nội nàng.

Bà nội thường xuyên dẫn nàng đến nhà ông Chu chơi. Ông Chu thường giúp người ta sửa đồ, đối với Uyển Uyển mà nói, đây là một đoạn ký ức rất đẹp...

Đúng lúc này, Huyên Huyên vốn đang chạy đi tìm Đào Tử không ngừng nhìn sang bên này.

Cuối cùng một mặt bất đắc dĩ chạy trở về.

Sau đó giống như Uyển Uyển vừa nãy, nhón mũi chân, lay quầy hàng, sau đó nói với Uyển Uyển: "Chị, em không tức giận nữa, chị cũng không nên tức giận có được hay không."

"Hi hi... Chị không hề tức giận nha." Uyển Uyển cười nói.

"Không tức giận? Vậy thì không nên cười nha." Huyên Huyên nói.

"Hi hi... Được nha." Uyển Uyển đáp ứng một tiếng.

Huyên Huyên: -_-||

Hà Tứ Hải nín cười nói: "Hai người các em đi tìm Đào Tử chơi đi, đợt lát nữa anh sẽ mang các em đi dạo trên đường một vòng."

"Hừm, ừm, em muốn đi bán Đào Tử." Huyên Huyên gật gật đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Uyển Uyển ngồi ở trên cao ghế, mới vừa duỗi một cái chân nhỏ xuống lại lặng lẽ rụt trở lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment