Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 685 - Chương 685: Đoàn Viên.

Chương 685: Đoàn Viên. Chương 685: Đoàn Viên.

"Chị, chị, chị chạy đi đâu đó? Em thật lo lắng cho chị."

Lưu Vãn Chiếu dắt bà nội trở về, Huyên Huyên lập tức tiến lên nghênh đón, ngoài miệng nói là lo lắng cho nàng, ánh mắt lại nhìn về phía cái túi trên tay của nàng.

Trên tay Lưu Vãn Chiếu cầm không ít túi nilon, to to nhỏ nhỏ, tất cả đều là đồ ăn.

"Em nha..."

Lưu Vãn Chiếu thả cánh tay dìu bà nội ra, gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng, sau đó mở túi ra, để bản thân nàng chọn đồ ăn.

Huyên Huyên nhìn một cái, cuối cùng chọn kẹo đậu phộng, vào tết xuân hàng năm, mọi người thường dùng đậu phộng làm kẹo, hạt vừng làm vỏ, gạo làm kẹo…Mấy món hàng này đã trở thành một trong những mặt hàng thiết yếu, trên đường cũng bắt đầu bán nhiều hơn.

Lưu Vãn Chiếu trực tiếp cầm một gói kẹo đậu phộng rồi đưa cho nàng.

"Cầm đi ăn cùng với Đào Tử và Uyển Uyển đi."

"Được nha, chị." Huyên Huyên vui vẻ nhận lấy.

"Đứa nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu như thế, cũng không thể gõ đầu nàng, sẽ biến thành ngốc." Bà nội ở bên cạnh cười híp mắt nói.

"Không có chuyện gì, đã quá ngốc rồi, ngốc hơn nữa cũng chẳng sao cả." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Bà nội nghe vậy thì cười ha ha.

Huyên Huyên mới vừa cất bước chuẩn bị đi về phía Đào Tử, nghe vậy lập tức dừng lại.

Híp mắt nhìn Lưu Vãn Chiếu.

╭(╯^╰)╮

Nhưng mà vì đồ ăn nên tạm thời tha thứ cho nàng, đúng là khiến người ta tức giận mà.

Nhìn dáng vẻ kia của nàng, bà nội cười ha hả, nói: "Nhìn nàng tức rồi kìa, cũng không thể những lời này ở trước mặt nàng."

"Đúng, nên nói ở sau lưng nàng." Lưu Vãn Chiếu lập tức tiếp lời.

"Ha ha." Bà nội vỗ nhẹ hai cái ở trên cánh tay của Lưu Vãn Chiếu, cười đến không ngừng được.

Hà Tứ Hải ngồi ở trong cửa hàng, nghe thấy tiếng bà nội nụ cười vui vẻ, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu nhíu nhíu mày với hắn, lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Được đó nha..." Hà Tứ Hải nở nụ cười theo.

"Lục Quân, để Bội Lan ở đây trông coi là được rồi, con về nhà nấu bữa trưa đi." Bà nội đi tới trước quầy hàng rồi nói.

Ba đứa nhóc đang xếp hàng ngồi ở phía sau quầy hàng ăn đồ ăn, cũng không muốn bán đồ nữa.

"Không... Không, để con... con về cho." Dương Bội Lan có chút bối rối nói.

Nàng sợ một người trông một đứa nhỏ còn làm mất, huống hồ còn là ba đứa, nàng lại càng cảm thấy căng thẳng hơn.

Trương Lục Quân nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Em quay về rửa nguyên liệu nấu ăn một chút, đợi lát nữa anh về nấu sau."

"Dì à, cháu sẽ ở lại trông bọn nhỏ cùng dì." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh bỗng nhiên chen lời vào.

Dương Bội Lan nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, tuy rằng nàng sợ trông bọn nhỏ một mình, thế nhưng cũng rất thích chơi cùng bọn nhỏ.

"Vậy được rồi, làm phiền cháu rồi." Trương Lục Quân nói.

"Chú không cần phải khách sáo với cháu như vậy."

Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải đang vùi đầu lại việc ở phía đối diện.

"Ha ha, đúng, đúng, là chú sai." Trương Lục Quân cao hứng nói.

Sau đó bắt chuyện với ba đứa nhóc một tiếng.

Nhưng mà ba đứa nhóc đang ăn đồ ăn, đầu đều không nhấc lên, chỉ đáp lại một tiếng.

Trương Lục Quân có chút buồn cười, đứng dậy rồi đi vào nhà, bà nội cũng đi theo phía sau lưng hắn.

Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống vị trí của Trương Lục Quân.

Sau đó đặt túi đồ xuống, nói với ba đứa nhỏ: "Chỗ này còn có món ngon khác, các em có muốn ăn không?"

Ba tên nhóc nghe vậy thì lập tức xông tới.

"Muốn ăn thì phải uống nước trước." Lưu Vãn Chiếu đưa ra điều kiện với các nàng.

Trẻ nhỏ cần uống nhiều nước, huống hồ còn ăn nhiều đồ ngọt như vậy.

Dương Bội Lan ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn Lưu Vãn Chiếu.

Con trai đúng là đã tìm được một cô gái tốt, nàng nghĩ thầm, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Thế nào? Nếu như không sửa được thì để lát nữa ba làm cho." Trương Lục Quân đi vào trong tiệm, quan sát trên bàn làm việc một hồi rồi nói.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, nói: "Không cần, đều sửa xong rồi, chỉ cần thay đổi ống hình ảnh cho cái ti vi này nữa là được."

"Ồ..." Trương Lục Quân nghe vậy có chút giật mình.

"Con thật sự biết sửa à, trước đây học được sao?" Hắn kinh ngạc hỏi.

Hà Tứ Hải không giải thích, chỉ là gật gật đầu.

"Học cái gì mà học, cháu trai của mẹ chính là thần tiên đó, có cái gì mà không biết chứ?"

Bà nội đi tới từ phía sau vỗ một cái trên lưng của Trương Lục Quân.

"Bà nội, cũng không thể nói như vậy, cháu cũng không biết quá nhiều thứ." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Thần tiên không phải vạn năng sao?" Bà nội nghi hoặc mà hỏi.

"Đúng, thần tiên là vạn năng, thế nhưng cháu không phải là thần tiên." Hà Tứ Hải cười nói.

"Ha ha ha..." Bà nội lập tức cười vang.

"Cháu chính là nói thật." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Hắn nhiều nhất chỉ có thể coi là người mạnh mẽ hơn một chút, thật sự không được tính là thần tiên.

"Bà nội tin tưởng cháu." Bà nội ngồi xuống ở bên cạnh quầy hàng.

Trương Lục Quân cũng không quản nàng, đi vào buồng trong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment