Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 686 - Chương 686: Đoàn Viên.(2)

Chương 686: Đoàn Viên.(2) Chương 686: Đoàn Viên.(2)

Nhưng mà Hà Tứ Hải biết bà nội thực ra không tin một chút nào, nhưng cũng không giải thích thêm.

Đúng lúc này, bà nội hướng vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Cháu tới đây, để bà nội nhìn một cái." Bà nội nói.

Hà Tứ Hải tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đưa đầu tới qua mặt trên tủ kính.

Bà nội đưa tay sờ vào vết sẹo giữa mi tâm của Hà Tứ Hải, hỏi: "Có đau hay không?"

"Không đau." Hà Tứ Hải nói.

"Thực ra hôm qua đã muốn hỏi cháu, ba mẹ cháu cũng lo lắng, nhưng chúng ta đều biết cháu không phải người bình thường, sợ hỏi nhiều không nên. Thế nhưng bà nội vẫn là lo lắng cho cháu không nhịn được muốn hỏi một chút, đây là làm sao thế?" Bà nội hỏi với vẻ mặt đầy thương tiếc.

"Bà nội, đây không phải là bị thương, cũng không phải sẹo." Hà Tứ Hải giải thích.

"Bà nội còn chưa già đến mức lẩm cẩm đâu, đây không phải sẹo thì là cái gì?" Bà nội nhìn chằm chằm vào mi tâm của hắn rồi nói.

Chỗ mi tâm của Hà Tứ Hải có một vết thương dựng thẳng, dài nửa ngón tay, nhìn qua giống như là bị vũ khí cắt một vết.

"Cháu đã nói với bà, đây là một con mắt." Hà Tứ Hải tiến đến bên tai nàng cười nói.

"Con mắt sao?" Bà nội kinh ngạc hỏi.

"Đúng rồi, bởi vì cháu có ba con mắt." Hà Tứ Hải cười nói.

"Không cần dỗ cho bà nội vui vẻ, nào có người nào có ba con mắt?" Bà nội gõ nhẹ một cái ở trên đầu hắn.

"Bà không phải nói cháu là thần tiên sao? Thần tiên có nha." Hà Tứ Hải nói.

"Cháu mới vừa còn nói mình không phải là thần tiên." Bà nội nhỏ giọng thầm thì.

"Vậy bà cứ xem cháu không phải là người là được rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Không phải là người, ha ha." Bà nội nở nụ cười vui vẻ.

Sau đó đưa tay vỗ một cái trên cánh tay của Hà Tứ Hải.

"Nói mê sảng gì đó, không cần dỗ bà hài lòng."

"Không quản cháu có đúng là có ba mắt hay không, không phải bị thương là được." Bà nội lại nói.

Sau đó lại nói chuyện cùng Hà Tứ Hải.

Hỏi hắn ở Hợp Châu như thế nào, bận rộn công việc hay thong thả? Chuyện làm ăn có được hay không? Có ăn cơm đúng giờ hay không, không nên ăn ở bên ngoài không khỏe mạnh...

Nghĩ nát óc mới hỏi được một ít vấn đề thường hỏi trong điện thoại.

Cuối cùng mới chuyển tới, "Tết có trở về hay không?"

Trước đó nói nhiều như vậy, thực ra đây mới là vấn đề mà nàng muốn hỏi nhất.

Bà nội hỏi xong thì có chút thấp thỏm, cũng có chút chờ mong mà nhìn Hà Tứ Hải.

"Bà nội, vậy bà nói xem cháu có nên về đây ăn Tết hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đương nhiên là phải về rồi, người một nhà nên đoàn viên." Bà nội vội vàng nói.

"Vậy thì sẽ trở lại." Hà Tứ Hải cười nói.

"Được, được, đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ tốt..." Bà nội lôi kéo cánh tay của Hà Tứ Hải, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

"Bà nội, người khóc cái gì, cháu không phải nói về ăn tết rồi sao?" Hà Tứ Hải vội vàng an ủi.

"Bà nội là vui vẻ, vui mừng..."

"Người một nhà, thì nên đoàn viên." Nàng thì thào.

Hà Tứ Hải chơi ở quê nhà hai ngày.

Sau khi ăn xong cơm tối, liền chuẩn bị trở về.

Lúc này, Trương Lục Quân lấy một đống đồ đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu ra.

Thịt khô, lạp xưởng, gà mặn vịt mặn... và mấy món ăn Tết khác.

Ngoài ra, còn có hai bình rượu, hai hộp bánh ngọt, hai bình sữa bột, hai bao thuốc.

"Làm cái gì vậy? Con sẽ mang theo mấy món đồ mặn này, thuốc rượu gì đó thì không cần đâu, lại nói con uống rất ít rượu, thuốc thì lại càng không hút." Hà Tứ Hải kinh ngạc nói.

"Đây không phải cho cháu, đây là cho cha mẹ của Vãn Chiếu." Bà nội ở bên cạnh vừa cười vừa nói.

"Bà nội, không cần đâu, trong nhà không thiếu cái gì cả." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nghe vậy liền vội vàng nói.

"Đúng vậy, còn không bằng mang mấy món mặn này qua cho chú Lưu một chút." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói thêm.

"Cháu không hiểu." Bà nội cười ha hả.

"Hơn nữa những món đồ mặn này đều đã chuẩn bị hai phần, có một phần là cho ba mẹ của Vãn Chiếu." Bà nội lại nói.

"Có đồ mặn là được rồi, cháu không mang theo mấy cái khác đâu." Hà Tứ Hải nghe vậy lập tức nói.

"Đều mang theo đi, đều mang theo, những thứ này đều đã được chuẩn bị kỹ càng, không thể không mang được." Bà nội nghe vậy liên tục xua tay.

"Bà nội, thật sự không cần thiết phải lãng phí như vậy, còn không bằng để ở trong cửa hàng mà bán." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Các cháu không hiểu, những thứ này là cho ba mẹ cháu, bọn họ sẽ biết có ý gì.” Bà nội kiên trì nói.

Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhún vai một cái, "Nếu như vậy thì mang theo đi."

"Tứ Hải, chờ trở lại, cháu nhớ tự mình mang qua cho ba mẹ của Vãn Chiếu." Bà nội lại dặn dò.

"Cháu biết rồi, bà nội." Hà Tứ Hải thuận miệng trả lời một câu.

"Cháu phải nhớ kỹ lời nói của bà nội đó, có biết không?"

Bà nội duỗi cánh tay gầy trơ cả xương ray, vỗ một cái “bộp” ở trên cánh tay của Hà Tứ Hải.

"Lời bà nội nói, cháu đã nhớ chưa đó."

"Ai nha đau quá, nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi." Hà Tứ Hải nhìn dáng vẻ giống như trẻ con của nàng thì vội vàng dỗ nàng.

"Sau đó bà sẽ hỏi Vãn Chiếu." Bà nội "Uy hiếp".

"Biết rồi, cháu nhất định sẽ tự mình xách qua." Hà Tứ Hải vỗ ngực bảo đảm.

"Nhơ này là được rồi." Bà nội nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment