Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 687 - Chương 687: Có Qua Có Lại.

Chương 687: Có Qua Có Lại. Chương 687: Có Qua Có Lại.

Thực ra làm như vậy, là muốn nói cho ba mẹ Lưu Vãn Chiếu rằng bọn họ rất vừa ý với Lưu Vãn Chiếu.

Cho nên hai nhà nên có lễ tiết, và bắt đầu qua lại với nhau, tết năm nay chính là một cơ hội rất tốt.

Những thứ này đều là một số quy tắc lễ tiết được thế hệ trước ngầm thừa nhận, đừng nói Hà Tứ Hải không biết, cho dù là Lưu Vãn Chiếu lớn tuổi hơn hắn cũng không hiểu những thứ này.

Cho nên cuối cùng, khi về qua bao lớn bao nhỏ, lúc trở lại vẫn là bao lớn bao nhỏ.

Bởi vì trở về tương đối sớm, mới hơn bảy giờ.

Bọn nhóc cũng không vội về nhà mà là chơi đồ chơi ở trong phòng khách.

Những thứ đồ chơi này đều được Trương Lục Quân nhập về để bán, ba đứa nhóc chọn mấy thứ trở về.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cùng cùng bận việc, bỏ đồ vật mang về vào trong tủ lạnh.

"Để anh cầm mấy thứ này qua cho cha mẹ em."

"Để em cầm về là được rồi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cảm thấy không sao cả.

"Vẫn nên để anh đưa đi, bà nội đã đặc biệt thông báo rồi."

"Anh còn tưởng là thật sao, bà nội sao có khả năng gọi điện thoại cho em vì chút chuyện nhỏ này được." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Điện thoại di động của em hình như vang kìa." Hà Tứ Hải nhìn về phía balo đặt trên ghế của nàng.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy vội vàng đi nghe điện thoại, Hà Tứ Hải mang theo đồ rồi trực tiếp ra cửa.

Đi tới phía đối diện gõ gõ cửa, rất nhanh Tôn Nhạc Dao đã ra mở cửa.

"Tứ Hải, các cháu đã về rồi sao? Vãn Vãn và Huyên Huyên đâu?" Tôn Nhạc Dao cười hỏi.

"Vãn Vãn đang nghe điện thoại, Huyên Huyên còn đang chơi cùng Đào Tử." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó hắn mang theo đồ chuẩn bị đi vào trong.

"Ồ, cái gì vậy?" Tôn Nhạc Dao kinh ngạc hỏi.

"Đây là quà mà ba mẹ cháu chuẩn bị cho các người."

"Khách sáo như thế làm gì?" Tôn Nhạc Dao nói theo bản năng.

Sau đó nàng vui mừng hỏi: "Đặc biệt đưa cho bọn dì sao?"

"Đúng vậy, bà nội còn bảo cháu tự mình đưa qua cho các người nữa đây." Hà Tứ Hải cười nói.

"Ai yêu, như này thực sự là quá khách sáo rồi. Lão Lưu, lão Lưu, ông mau tới, ba mẹ của Tứ Hải đặc biệt chuẩn bị lễ cho chúng ta kìa," Tôn Nhạc Dao vui vẻ gọi Lưu Trung Mưu ra.

Đồng thời còn vội vàng nhận lấy đồ từ trên tay Hà Tứ Hải.

"..."

Hà Tứ Hải có chút mơ hồ, đến mức hài lòng như thế sao?

Trước đó cũng từng đưa lễ mấy lần, có lần nào mà không đắt hơn so với lần này đâu, cũng không thấy nàng hài lòng như thế.

Đúng lúc này, Lưu Trung Mưu cũng đi tới, nhìn thấy quà trong tay của Tôn Nhạc Dao thì cũng nở nụ cười ha ha.

Sau đó hỏi Hà Tứ Hải: "Lúc nào cháu lại về nhà, bọn chú cũng chuẩn bị cho ba mẹ cháu một ít quà mang đi."

"Cái này, còn không biết, nhưng mà không cần khách sáo làm gì." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Cháu còn trẻ nên không hiểu, nói lại với ba mẹ của cháu rằng bọn dì đã nhận được lễ rồi, cảm ơn quà của bọn họ." Tôn Nhạc Dao cười híp mắt nói.

"Vậy được rồi, cháu sẽ gọi điện thoại nói với bọn họ, vậy cháu đi về trước đây." Hà Tứ Hải gãi gãi đầu nói.

"Được, nhưng mà các cháu đã ăn cơm tối chưa vậy." Tôn Nhạc Dao đặt đồ trong tay xuống, lại hỏi một câu.

"Ăn rồi, hai người thì sao?"

"Bọn dì cũng ăn rồi, cháu đi đi, đi đi, lát nữa nhớ bảo Vãn Vãn và Huyên Huyên về sớm một chút." Tôn Nhạc Dao nói.

"Huyên Huyên thì lát nữa cháu còn có việc cần nàng làm." Hà Tứ Hải nói.

"Không có chuyện gì, vậy thì để Vãn Vãn về sớm một chút, dì có chuyện muốn hỏi nàng." Tôn Nhạc Dao phất tay một cái rồi nói.

"Vậy được rồi." Hà Tứ Hải xoay người đi về nhà.

Lưu Vãn Chiếu đã nghe điện thoại xong, nhìn thấy hắn đi vào thì lập tức cười nói: "Đúng thật là bà nội gọi tới."

Hà Tứ Hải nhún vai một cái, vẫy vẫy tay, cũng rất là bất đắc dĩ.

"Đúng rồi, dì bảo em về sớm một chút, nàng nói có lời muốn hỏi em." Hà Tứ Hải nói.

"Có chuyện muốn hỏi em?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cầm túi của mình lên, chuẩn bị đi về.

Sau đó nàng còn chuẩn bị gọi Huyên Huyên.

"Để cho nàng ở đây trước, anh còn cần nàng làm chút việc." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy có cần em chăm sóc Đào Tử giúp anh không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Không cần, đợi lát nữa, anh sẽ để cho nàng và Uyển Uyển vào Phượng Hoàng Tập chơi một hồi." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy được rồi, em đi về trước đây." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đi về nhà.

Mà ba đứa nhóc nghe thấy được đi Phượng Hoàng Tập, thế là lập tức xông tới giống như là chó con.

"Uyển Uyển, em có muốn về nhà thông báo cho mẹ em một chút hay không." Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới, mải chơi quá nên trở về còn chưa thông báo cho mẹ, thế là lại cười khúc khích.

Sau đó cong mông lên, dùng đầu nhỏ va về phía sàn nhà rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đào Tử: (⊙? ⊙)

Nàng duỗi chân ngắn ra, lặng lẽ thăm dò ở chỗ mà Uyển Uyển biến mất, đạp đạp, cảm thấy cũng không giống nha.

Nàng suy nghĩ một chút rồi cũng học dáng vẻ của Uyển Uyển, cong mông nhỏ, đâm đầu về phía sàn nhà.

Cũng may là Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhấc nàng lên, nếu không đứa ngốc này đã bị đụng cho u đầu rồi.

Đào Tử bị nhấc lên bất mãn mà đạp chân lung tung.

"Ha ha..."

Huyên Huyên ở bên cạnh cười trộm, chỉ có điều tiếng cười trộm có chút lớn.

Ngay vào lúc này, Uyển Uyển lại chui ra từ chỗ đó.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment