Hà Tứ Hải thật vất vả mới dỗ được Đào Tử, để cho nàng không làm cái việc ngốc nghếch này nữa.
Sau đó đưa nàng và Uyển Uyển vào trong Phượng Hoàng Tập.
Nhưng mà, Đào Tử còn mang theo cả thùng đồ chơi của nàng vào trong.
"Hai người các con chơi ở đây trước, ba và Huyên Huyên có chút việc cần đi làm, sẽ trở lại nhanh thôi." Hà Tứ Hải dặn dò hai người.
Đào Tử và Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ đợi.
Hà Tứ Hải vung tay lên, toàn bộ thế giới biến thành biển hoa.
Lại vung tay lên, thỏ con, mèo con, chó con… chạy băng băng xung quanh bụi cỏ, đều là một số động vật nhỏ ngoan hiền.
"Được rồi, các con chơi đi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó lôi kéo Huyên Huyên với vẻ mặt bất đắc dĩ ra khỏi Phượng Hoàng Tập.
"Được rồi, em không cần vội, giúp anh tìm một người trước, tìm được rồi thì em lại đi vào chơi."
"Tìm ai vậy, ông chủ, anh nói nhanh một chút." Huyên Huyên gấp đến không thể chờ được.
"Chính là người mà ngày hôm trước đã nói với em, tên là Trương Tử Hằng, còn nhớ không?"
"Ồ ~ nha ~" Huyên Huyên gật đầu liên tục, lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Khuya ngày hôm trước, nàng đã cảm ứng được sự tồn tại của Trương Tử Hằng, nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có lập tức bảo nàng tìm người đến.
"Đi thôi."
"Được."
Huyên Huyên đưa tay sờ sờ phía sau mông của mình, đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay nàng.
"Ông chủ chờ một chút."
Nàng bày ra dáng vẻ phải làm một vố lớn, sau đó biến mất ở trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ngồi xuống ở trước bàn, rót hai chén trà, lẳng lặng chờ đợi.
Huyên Huyên rất thần thông quảng đại trong phương diện tìm quỷ, có thể so với Uyển Uyển, rất nhanh đã tìm được một người đàn ông trung niên vóc người hơi mập, mặc đồng phục cảnh sát.
Hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải thì có vẻ là rất kinh ngạc.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không để ý, bởi vì gặp quá nhiều rồi, trên căn bản thì quỷ nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt này.
"Ngồi đi." Hà Tứ Hải ra hiệu.
"Ồ... Được... Cảm ơn." Trương Tử Hằng vội vàng cẩn thận mà ngồi xuống ở đối diện Hà Tứ Hải.
Sau đó nhìn thấy chén trà khói xanh lượn lờ trước bàn, không khỏi cười khổ một tiếng, bản thân mình đã là quỷ rồi, còn uống trà gì nữa?
"Đưa đèn Dẫn Hồn cho anh."
Hà Tứ Hải đưa tay cầm đèn Dẫn Hồn trong tay của Huyên Huyên qua.
"Em có phải là rất tuyệt." Huyên Huyên bày ra dáng vẻ nhanh khen em đi.
"Đúng, em rất tuyệt, đi tìm Đào Tử chơi đi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của nàng.
"Được nha." Huyên Huyên nghe vậy, xông thẳng vào cửa phòng nằm nghiêng.
Trước đó Phượng Hoàng Tập được cố định ở trên cửa lớn, vẫn chưa có lấy xuống.
Hà Tứ Hải đem Dẫn Hồn đăng thả ở bên cạnh trên bàn.
Hắn đưa tay chỉ vào chiếc đèn.
Ánh đèn vốn là màu tím lam đã biến thành màu vỏ quýt.
"Uống trà đi." Hà Tứ Hải nói.
Trương Tử Hằng nghe vậy thì mặt lộ vẻ khổ sở, đưa tay sờ về phía cốc trên bàn rồi nói: "Một con quỷ như tôi..."
Sau đó hắn liền sửng sốt, bởi vì hắn không chỉ sờ được cốc, còn cảm nhận được sự ấm áp từ trên đó.
Hắn mở bàn tay ra, nắm đi nắm lại mấy lần, lại kinh ngạc mà nắn mấy cái ở trên người, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Tứ Hải ngồi ở đối diện rồi hỏi: "Tôi sống lại rồi sao?"
Hà Tứ Hải rất thích xem bộ dạng kinh ngạc của những con quỷ sau khi biến thành người, cũng coi như là thú vui của hắn.
"Tạm thời đúng là như thế." Hà Tứ Hải cười đáp lại.
"Cảm... Cảm ơn, rất cảm ơn." Trương Tử Hằng nghe vậy vội vàng cảm ơn Hà Tứ Hải.
"Không cần cám ơn tôi, chỉ là tạm thời, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ." Hà Tứ Hải chỉ vào đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh.
Trương Tử Hằng nghe vậy có chút bừng tỉnh, sau đó sắc mặt đỏ bừng vì kích động cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
Sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Uống trà đi." Hà Tứ Hải nói lần nữa.
Trương Tử Hằng nghe vậy, nâng chén trà lên khẽ nhấp một cái, sau đó đặt xuống, có chút thấp thỏm mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Anh muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Tôi không nghĩ tới, phía trên thế giới này thật sự có thần tiên." Trương Tử Hằng đầu tiên là cảm khái một câu.
"Cũng không phải là thần tiên, anh có thể lý giải thành người có chút năng lực." Hà Tứ Hải nói.
Trương Tử Hằng nghe vậy cười cười, không có phản bác, mà là nói: "Người giống như ngài... có nhiều không?"
"Trước đây hẳn là rất nhiều, hiện tại... rất ít, ít nhất là hiện nay cũng không có mấy người." Hà Tứ Hải nói.
"Vì sao?" Trương Tử Hằng có chút nghi ngờ.
"Ai biết, có thể không tin, cũng có thể là không cần." Hà Tứ Hải nhún vai một cái, hắn không muốn giải thích thêm trên vấn đề này.
"Tôi cảm thấy tôi vẫn rất cần." Trương Tử Hằng nói đùa.
"Là vì con gái anh sao?" Hà Tứ Hải nói.
"Ồ? Tiếp dẫn đại nhân, ngài biết sao?" Trương Tử Hằng hỏi.
"Tôi cũng lên mạng mà, trên mạng có đưa tin về chuyện của anh." Hà Tứ Hải nói.
"Thì ra là như vậy, cho nên mới để tiểu thần tiên dẫn tôi đến đây sao?" Trương Tử Hằng nghe vậy có chút bừng tỉnh.
"Chuyện này cũng không phải, chỉ có điều tôi có một người bạn, nàng cũng là cảnh sát, sau khi nghe về chuyện của anh thì muốn nhờ tôi giúp anh... Không, nói chính xác là giúp con gái anh, giúp cho nàng có thể trải qua một mùa đông không tiếc nuối."
"Cảm ơn." Trương Tử Hằng nghe vậy, há miệng, cuối cùng nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Nói rồi, không cần cảm ơn tôi. Nếu như anh nhìn thấy nàng thì có thể trực tiếp cảm ơn nàng." Hà Tứ Hải nói.
"Nên là vậy." Trương Tử Hằng vội vàng gật gật đầu.
Sau đó xoa xoa tay, có chút mất tự nhiên nói: "Chuyện kia..."
"Có chuyện thì cứ việc nói thẳng." Hà Tứ Hải nói.
"Tôi gặp được ngài, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức chưa từng có, biết ngài giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, đều sẽ thu một thù lao nhất định. Nhưng mà... Nhưng mà tôi hình như thật sự không có món đồ gì có thể giao cho ngài." Trương Tử Hằng bất an nói.
Hắn mặc dù là cảnh sát, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu kỹ năng đặc thù, hơn nữa cũng không có vật phẩm gì quý giá cả.
Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng một thần tiên giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, lại thu một số kỹ năng bình thường hoặc là vật phẩm làm thù lao.
"Anh nghĩ quá rồi, không phải đã nói rồi sao? Tôi cũng không phải đang giúp anh, nếu như thật sự muốn thù lao thì cũng là lấy từ chỗ con gái của anh." Hà Tứ Hải nói.
Trương Tử Hằng nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ trắng xám.
Hắn sốt sắng nói: "Tiếp dẫn đại nhân, ngài muốn thù lao gì, ngài cứ nói với tôi. Con gái của tôi còn nhỏ, không... không có cái gì có thể cho ngài."
Hà Tứ Hải nghe vậy sững sờ, tiếp theo mới phản ứng lại.
"Nghĩ lung tung gì thế? Cho rằng tôi là Tà Thần sao? Hơn nữa tôi đã nói rồi, là một người bạn nhờ tôi giúp đỡ, cho nên không cần thù lao gì cả." Hà Tứ Hải nói.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Trương Tử Hằng liên tục xin lỗi.
------
Dịch: MBMH Translate