"Được rồi, ngày hôm nay tôi tìm anh đến, là muốn thông báo cho anh một tiếng, mặt khác anh còn có tâm nguyện gì chưa xong thì cũng có thể nói với tôi, đương nhiên, tương tự sẽ không thu thù lao." Hà Tứ Hải cười nói.
"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân, ngài thực sự là một... thần tiên tốt, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài." Trương Tử Hằng vui mừng nói.
"Anh không phải cũng là người tốt sao? Ít nhất cũng là một cảnh sát tốt làm tận chức trách của mình, bao gồm cả cha anh, cho nên tôi sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."
Hà Tứ Hải đã đồng ý với Đinh Mẫn, giống như hắn nói, đó là tâm nguyện của đứa nhỏ, không nhất định cứ phải là tâm nguyện của Trương Tử Hằng.
Cho nên mới có câu hỏi như thế.
Trương Tử Hằng nghe vậy, bưng chén trà trên bàn lên uống một hớp, sau đó lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Tâm nguyện của tôi sao..."
"Tâm nguyện của tôi thực ra rất đơn giản, chỉ là muốn ăn một bữa tối thật vui vẻ với vợ con của mình..." Trương Tử Hằng nói sâu xa.
Tâm nguyện này quả thực rất đơn giản, cũng rất bình thường.
"Tôi quen biết vợ tôi khi tham gia xóa đói giảm nghèo ở nông thôn. Nàng không ngại khó khăn mà gả cho tôi, nhưng tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, mấy ngày kỷ niệm kết hôn hay là ngay cả lúc nàng mang thai, mỗi lần đi bệnh viện kiểm ra đều là một mình..."
"Thậm chí khi con gái sinh ra, tôi còn đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài. Tám năm qua, tôi đi sớm về tối, không phải tăng ca thì chính là đi công tác, thời gian đoàn tụ rất ít. Tôi có thể rất tự hào mà nói với ngài rằng cả đời này của tôi xứng đáng với đảng, xứng đáng với nhân dân, nhưng lại có lỗi với mẹ con các nàng. Tôi không làm tròn trách nhiệm của một người chồng và của một người cha..."
"Vào ngày tôi chết, vợ tôi nói con gái ở nhà trẻ đã vẽ một bức tranh về ba mình. Nàng nói ba mình là cảnh sát bắt kẻ xấu, các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều vô cùng hâm mộ. Nàng cũng vô cùng đắc ý, cho nên nàng muốn tôi trở về xem bức tranh mà nàng vẽ. Tôi đã đồng ý với các nàng, khuya sẽ về nhà cúng ăn cơm tối với các nàng..."
"Lúc tôi ngã xuống, tôi nghĩ tôi lại làm cho con gái của mình thất vọng rồi, lại thất tín với vợ của tôi. Tuy rằng các nàng đã sớm thành thói quen, nhưng tôi không muốn..."
Trương Tử Hằng cố gắng bình phục tâm tình của mình.
"Chuyện này cũng trở thành chấp niệm duy nhất sau khi chết của tôi, rất đơn giản, có phải là rất buồn cười hay không?" Trương Tử Hằng hỏi với gương mặt bi thương.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Có lúc đơn giản thực ra mới là chuyện hạnh phúc nhất."
Trương Tử Hằng nghe vậy gật gật đầu.
Đối với hắn mà nói thì chính là như vậy, cùng vợ đi dạo phố, ăn bữa cơm cùng con gái, mỗi ngày đi làm đúng giờ...
Nhưng những chuyện này lại là những mong muốn xa xỉ đối với hắn.
Thế nhưng công việc là do chính hắn chọn, hắn cũng không hối hận.
Hắn biết cảnh sát rất khổ cực, cảnh sát biên phòng càng là nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì cha hắn cũng là cảnh sát.
Cha hắn hi sinh lúc hắn mới 10 tuổi, hắn là người nhỏ nhất trong ba anh em trong nhà.
Nhưng mà sau khi ba anh em lớn lên đều lựa chọn làm cảnh sát, hắn lựa chọn làm cảnh sát biên phòng giống như cha mình.
Hắn cảm thấy mình rất bình thường, cũng không vĩ đại, thế nhưng có một số việc luôn cần có người đi làm.
Không có Trương Tử Hằng hắn, khẳng định cũng có Vương Tử Hằng, Lý Tử Hằng...
Bọn họ cũng có vợ, cũng sẽ có con gái...
...
Đại khái là sau khi làm quỷ luôn không tìm được người nói chuyện, cho nên Trương Tử Hằng đã nói rất nhiều.
Chờ đến lúc hắn theo bản năng mà bưng chén lên uống một hớp, mới phát hiện trà đã không còn, lúc này mới phản ứng được.
"Tôi có phải là đã nói quá nhiều rồi hay không?" Trương Tử Hằng có chút lúng túng nói.
"Đúng là hơi nhiều." Hà Tứ Hải đưa tay giúp rót đầy chén trà.
Trương Tử Hằng nghe vậy thì càng cảm thấy lúng túng.
Nhưng Hà Tứ Hải lại nói: "Thế nhưng tôi nguyện ý nghe, mỗi một quỷ ở lại nhân gian không muốn đi tới Minh Thổ đều là bởi vì có sự quyến luyến lo lắng đối với thế gian, đối với tôi mà nói thì đó đều là những 'Câu chuyện' đáng để lắng nghe..."
"Cảm ơn." Trương Tử Hằng tràn đầy cảm kích nói.
"Không cần khách sáo, tâm nguyện của anh cũng không có xung đột gì với tâm nguyện của con gái anh, tôi sẽ sắp xếp tốt." Hà Tứ Hải để cái chén trong tay xuống rồi nói.
...
Trương Tử Hằng rời đi, trở lại bồi vợ và con gái của hắn.
Tuy rằng các nàng không nhìn thấy hắn, cũng không thể nói chuyện với hắn.
Thế nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể ở bên các nàng mọi lúc.
Đương nhiên, tiền đề là vợ không luôn ngồi ở chỗ đó ngơ ngác mà sững sờ rồi len lén lau nước mắt.
Hoặc là con gái không gửi tin nhắn thoại trong wechat, bảo hắn về sớm một chút, nói nhớ hắn rồi...
Hà Tứ Hải đứng lên, thu dọn cốc chén trên bàn.
Sau đó gọi điện thoại cho Đinh Mẫn.
"Đúng, nhìn thấy hắn rồi."
"Cô sắp xếp xong thì gọi điện thoại cho tôi."
"Bất cứ lúc nào cũng có thể."
...
"Mẹ, làm sao vẫn còn chưa có tuyết thế?"
Trương Huệ Nhã năm tuổi nhón chân, nằm nhoài trên bệ cửa sổ ngó ra phía ngoài nhìn xung quanh một chút, sau đó thất vọng chạy trở về.
------
Dịch: MBMH Translate