Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 699 - Chương 699: Cho Đứa Bé Một Mùa Đông Không Nuối Tiếc (2)

Chương 699: Cho Đứa Bé Một Mùa Đông Không Nuối Tiếc (2) Chương 699: Cho Đứa Bé Một Mùa Đông Không Nuối Tiếc (2)

Hà Tứ Hải không nói cho Lý Hồng Liên biết thân phận của mình, cũng không để Trương Tử Hằng tiết lộ.

Vì vậy Lý Hồng Liên chỉ nghĩ bọn họ cũng giống như những người bình thường đang đưa con đi du lịch.

"Nhìn quả cầu tuyết to lớn của con này?"

Đào Tử lăn một quả cầu tuyết lớn, muốn ném Hà Tứ Hải, nhưng lại nhận ra bản thân không cầm nổi nó lên.

Nhưng Hà Tứ Hải lại không nương tay, mà ném thẳng một quả cầu tuyết nhỏ vào mông nàng.

Đào Tử giận giữ hét lên, nhưng đâu thể làm gì khác?

“Đào Tử, chị sẽ báo thù cho em, xem chị ném này.” Huyên Huyên lập tức ném quả cầu tuyết nhỏ trong tay về phía Hà Tứ Hải.

“Biu ~” Còn có cả âm thanh đi kèm nữa.

Mà Hà Tứ Hải cũng chẳng thèm né, với khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể ném trúng hắn chứ? Mơ à.

Nhưng vào lúc này, Uyển Uyển ở bên cạnh chợt thò tay ra, khẽ khua khua trong không khí.

Quả cầu tuyết nhỏ đang bay được nửa đường, bỗng nhiên đổi hướng đột ngột, đập thẳng vào đầu Hà Tứ Hải.

“hia hia hia...”

Uyển Uyển vừa định cười đắc ý thì lại thấy Hà Tứ Hải đang trừng mắt nhìn nàng.

Tiếng cười lập tức nghẹn lại trong cổ họng, sau đó nàng lặng lẽ xoay người, quay mông về phía Hà Tứ Hải.

Chỉ cần bản thân nàng không nhìn thấy, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Huyên Huyên còn tưởng bản thân tài giỏi, lại vô cùng đắc ý đứng chống nạnh.

“Đào Tử, chị trả thù cho em rồi, chị giỏi lắm đúng không.”

Nàng vừa dứt lời thì ngực bị đập một cái, để lại trên đó một vệt màu trắng.

Huyên Huyên sững sờ một lúc, sau đó tức giận lao về phía Hà Tứ Hải, muốn ‘liều mạng’ với hắn, cho hắn ta thưởng thức sự lợi hại của nắm đấm thép vô địch.

Nhưng đi được nửa đường, thì đầu lại bị chọi một cái.

“Chị, mau trả thù cho em.” Nàng ôm đầu, quay đầu chạy về chỗ, không phục thù nữa.

Trương Huệ Nhã ở bên cạnh nhìn, lén lút nhìn sang người ba đang đắp người tuyết của mình.

Sau đó, giơ tay lên, ném quả cầu tuyết trên tay về phía Trương Tử Hằng.

Nhưng nàng ném lệch rồi, nó lại đập trúng người tuyết nhỏ bên cạnh,

Sau đó Trương Tử Hằng cũng đã phát hiện ra ý định của nàng.

“Được lắm, con muốn đánh lén ba à, xem ba lợi hại thế nào đi.” Trương Tử Hằng bốc một nắm tuyết lên, hù dọa nàng.

“Mẹ ơi, cứu con.” Trương Huệ Nhã quay người chạy, nấp đằng sau Lý Hồng Liên.

Quả cầu tuyết của Trương Tử Hằng không ném trúng Trương Huệ Nhã, không phải vì nàng đang nấp đằng sau lưng mẹ.

Mà là vì ngay lúc đó Huyên Huyên từ giữa sân chạy ra, cho nên quả cầu tuyết đã ném trúng nàng.

Khá lắm, khá lắm, nàng lập tức dừng chân, nhìn về phía Trương Tử Hằng.

Trương Tử Hằng cũng bị dọa giật nảy người, hắn biết Huyên Huyên là ai, nên sợ bản thân đã chọc giận nàng rồi.

Huyên Huyên đương nhiên sẽ không vì vậy mà tức giận, nhưng cũng không thể cứ thế mà bỏ qua.

Thế là nàng quay người nói với Trương Huệ Nhã: “Em gái nhỏ, chị giúp em trả thù.”

Nói rồi nàng cầm một quả cầu tuyết lên ném về phía Trương Tử Hằng.

Trương Tử Hằng lại không dám né, thế là đã bị ném thẳng vào người.

Lúc này Huyên Huyên vô cùng đắc ý, nói với Trương Huệ Nhã: “Có phải chị rất giỏi không?”

Trương Huệ Nhã vô cùng hào hứng mà gật đầu lia lịa.

“Chúng ta chơi ném tuyết với nhau nhé?” Huyên Huyên mời nàng.

Trương Nhã Huệ đương nhiên sẽ không từ chối, nàng đã muốn chơi cùng các chị gái này từ lâu rồi.

Hơn nữa mấy đứa trẻ này cũng trạc tuổi nhau, nên chẳng bao lâu đã kết thân với nhau rồi.

Thế là một cuộc hỗn chiến bắt đầu.

Đương nhiên người lợi hại nhất trong số đó chính là bạn nhỏ cứ không ngừng hia hia hia kia, ném phát nào cũng chúng.

Đương nhiên nàng cũng là mục tiêu của nhiều người nhất.

Nhưng nàng lại là một đứa trẻ rất thông minh, nàng nấm đằng sau mông Lưu Vãn Chiếu, hai người hợp lại không có đối thủ, đến cả ông chủ cũng hết cách với nàng.

Bởi vì sợ chơi bên ngoài quá lâu, bọn trẻ sẽ bị cảm lạnh, nên khi thấy đã đến giờ ăn tối, thì cuộc chiến ném tuyết đã kết thúc.

Mặc dù đám trẻ ai cũng kêu rằng là không lạnh, cả người toàn là mồ hôi, nhưng chính vì vậy mới càng dễ bị cảm hơn.

Có điều nghe nói nhà hàng tổ chức ăn buffet, thì đám trẻ cũng bớt kiên quyết hơn một chút.

Hai gia đình cũng vì thế mà thân thiết hơn, đặc biệt là bọn trẻ, chúng đã trở thành những người bạn tốt của nhau.

Trương Nhã Huệ cứ bám theo ba chị gái kia một bước cũng không rời.

Trên thực tế là nàng còn lớn hơn Đào Tử mấy tháng, nhưng nàng cũng gọi Đào Tử là chị, mọi người cũng không sửa mà để tùy ý nàng.

Cũng vì chuyện này mà Đào Tử đã vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có người gọi nàng là chị rồi.

Khách sạn Đinh Mẫn đặt cho họ khá cao cấp, nên buffet cũng không tồi.

Không những có nhiều món ăn ngon, mà còn có rất nhiều đặc sản địa phương.

Bọn trẻ chạy nhiều mất sức, nên bụng đã đói meo từ lâu rồi.

Hà Tứ Hải đưa cho mỗi người một cái đĩa, để các nàng tự đi lấy đồ ăn.

“Ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không được lãng phí.” Cuối cùng Hà Tứ Hải dặn dò.

“Con sẽ ăn tất cả mọi thứ trong nhà hàng này.” Đào Tử nói vô cùng chắc chắn.

"Thật sao? Lát nữa con mà không ăn hết, ba sẽ bảo mấy cô nhân viên để con ăn đến tận sáng mai.”

→ _ →

“Con làm gì đấy?”

“Con là một đứa trẻ, con thuận miệng nói vậy thôi mà, ba là người lớn mà còn làm như vậy là sao, chậc chậc chậc, chẳng hiểu chuyện gì cả.” Đào Tử vừa lắc đầu, vừa tỏ vẻ bất lực.

“Con học thói này... của ai đấy?” Hà Tứ Hải không biết nói gì.

“Triệu Vũ Thần.” Huyên Huyên nghe vậy, liền đáp.

Triệu Vã Thần là bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo của Đào Tử.

Nhưng khá trưởng thành, rất hay thích bắt chước người lớn nói chuyện.

Sau khi chơi với nhau, thì Đào Tử cũng học được của hắn mấy câu.

“Con thông minh đấy, mau đi đi.” Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của nàng.

“Này, nói không lại người khác thì lại động tay động chân, sao có thể làm vậy chứ? Vậy là không được đâu? Thật là vô lý, con phải nói... nói với vợ ba.” Đào Tử tức giận nói.

“Ba không có vợ.” Hà Tứ Hải đắc ý nói.

Đào Tử đặt cái đĩa không trên tay xuống, tức giận chạy đến trước mặt Lưu Vãn Chiếu.

“Sao thế?” Lưu Vãn Chiếu đang chọn món thì nhìn thấy bộ dạng phụng phịu của nàng, liền tò mò hỏi.

“Vợ...” Đào Tử nói.

Lưu Vãn Chiếu: “...”

“A xùy xùy, nhầm rồi, vợ của ba.” Đào Tử vội vàng sửa lại.

Lưu Vãn Chiếu nghe được lời đó thì sững người lại một lúc, sau đó cười khúc khích, không thể che giấu niềm vui trên khuôn mặt.

“Sao thế? Tự nhiên là gọi dì... gọi dì...”

Lưu Vãn Chiếu ngại ngùng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải đứng cách đó không xa, khóe mắt hiện lên vẻ quyến rũ.

“Vợ của ba, chồng của dì thật vô lý, nói không lại một đứa trẻ liền động tay đánh người, sao lại như vậy chứ? Sao mà thế được?”

Đào Tử vừa nói, vừa khua tay diễn tả, tỏ vẻ vô cùng bất lực.

Đứa bé ngộ nghĩnh này làm Lưu Vãn Chiếu cười ra nước mắt.

“Cháu đang nói chuyện rất nghiêm túc với dì đấy, dì có nghe cháu nói không...”

Đào Tử nheo mắt, như muốn bùng nổ.

“Có nghe, có nghe, bây giờ dì sẽ giúp cháu dạy dỗ lại anh ấy, bảo anh ấy xin lỗi cháu nhé.”

Lưu Vãn Chiếu vội vàng ngưng cười, nếu còn cười quả đào nhỏ sẽ xù lông, thành quả đào lông nhỏ mất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment