"Thì ra là như vậy, thì ra trên thế giới này thật sự có Thần Tiên ..." Lý Hồng Liên lẩm bẩm.
Dựa theo lời giải thích của chồng, với sự chứng minh dưới đèn Dẫn Hồn, cô không thể không tin vào điều này.
"Ha ha, ba ba thật là lợi hại."
Trương Huệ Nhã năm tuổi cái gì cũng không hiểu, chẳng qua là cảm thấy ba ba một lúc xuất hiện, một lúc biến mất thật là lợi hại.
Nhưng mà ba ba là cảnh sát, lợi hại như vậy là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý, cảnh sát đều là thật lợi hại như vậy đúng không, nếu không làm sao được nhiều bạn học nhỏ ao ước được như nàng chứ?
Thời điểm này, nàng cảm giác được mẹ đã buông lỏng tay của mình ra, thế là lập tức từ trên đùi Lý Hồng Liên tuột xuống.
Sau đó chạy đến trước mặt Trương Tử Hằng, giang hai cánh tay, vẻ mặt quấn quýt nói: "Ba ba ôm một cái."
Trương Tử Hằng đã sớm không kịp chờ đợi đem cô bé ôm ở trong lòng.
"Tiểu Nhã, có nhớ ba không?" Trương Tử Hằng đỏ mắt lên, có phần nghẹn ngào hỏi.
"Nhớ ạ, con ngày nào cũng nhớ ba ạ." Trương Huệ Nhã ôm cổ hắn bi bô mà nói.
Trương Tử Hằng đem cô bé ôm vào trong ngực, hận không thể hằn vào trong lòng.
Bảo bối của ba ...
"Ba ba, ba có nhớ con không?"
"Dĩ nhiên là nhớ rồi, bảo bối lúc nhớ ba, ba cũng nhớ đến con." Trương Tử Hằng nói.
"Vậy con khẳng định nhớ ba nhiều hơn một chút." Trương Huệ Nhã không phục, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì con không chỉ nhớ ba mà còn muốn gặp ạ, con thấy mây trắng liền nghĩ tới ba, con thấy chim nhỏ con nghĩ đến ba ba, con thấy đại thụ con liền nghĩ đến ba ba, con thấy cảnh sát con cũng nhớ ba ba ..." Trương Huệ Nhã lớn tiếng nói.
"Thật sao? Cám ơn con bảo bối."
Trương Tử Hằng ở trên khuôn mặt tròn trịa của cô bé hôn khẽ một cái.
Lúc này, Lý Hồng Liên đi lên, nàng không lên tiếng, chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng khẽ vuốt gà má của Trương Tử Hằng.
Xúc cảm ấm áp, da thịt thô ráp, đều nói lên sự thật trước mặt nàng.
Trương Huệ Nhã học theo mẹ, duỗi tay nhỏ ra, cũng sờ sờ mặt ba, chòm râu đâm tay, làm tay nhỏ của nàng hơi ngứa chút.
"Lạnh không?" Lý Hồng Liên nước mắt mơ màng hỏi.
Lúc này Trương Tử Hằng, mặc trên người hắn là cảnh phục đơn bạc, cho nên Lý Hồng Liên mới có hỏi câu này.
"Không lạnh."
Trương Tử Hằng đưa tay bắt được tay của vợ, nắm thật chặt đem dán ở trên gương mặt của chính mình.
"Khách sạn có hệ thống sưởi, ra ngoài liền lạnh." Lý Hồng Liên ôn nhu nói.
"Ừm, vậy anh biến thành quỷ, như vậy liền không lạnh." Trong hốc mắt Tương Tử Hằng hàm chứa nước mắt cười nói.
"Quỷ ... " Trương Huệ Nhã dùng ngón tay ở trên mặt ba chọc chọc, vừa mềm vừa chơi, cười khanh khách lên.
Cô đương nhiên biết quỷ là gì, còn biết ma nhỏ, bởi vì trong phim hoạt hình xem qua, lúc Halloween, còn có bạn học nhỏ giả trang thành ma nhỏ, nhưng mà là ba ba, nàng không sợ.
"Đợi lát nữa anh với Tiểu Nhã ở trong phòng, enh đi ra bên ngoài mua đồ cho anh." Lý Hồng Liên ôn nhu nói.
"Không cần lãng phí ..."
Trương Tử Tằng muốn nói, thế nhưng Lý Hồng Liên lại lắc đầu, mặt mỉm cười nói: "Khoảng thời gian này, anh đừng rời khỏi tầm mắt của em, em muốn ở mọi thời khắc đều có thể nhìn thấy anh."
Trong lòng Trương Tử Hằng cảm thấy hoảng sợ, khó khăn mở miệng ra nói chữ "Được".
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một âm thanh.
"Quấy rầy một chút."
Hai người mới giật mình, cửa phòng không khóa không nói, có người từ ngoài vào, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn, kỳ thực bọn họ chính mình cũng không biết là sợ chút gì.
Thế nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, giống như là cũng không có gì phải hốt hoảng, dù sao người khác cũng không quen biết Trương Tử Hằng.
"Quấy rầy một chút." Đúng lúc này, người ngoài cửa lần nữa nói.
Lý Hồng Liên lúc này mới phản ứng được, vội vàng nói: "Tới đây."
Sau đó đi tới.
"Xin hỏi là cô Lý Hồng Liên đúng không?" Là nhân viên phục vụ của khách sạn ở ngoài cửa.
"Đúng, là tôi, xin hỏi có chuyện gì?" Lý Hồng Liên nghi hoặc hỏi.
"Đây là một gói hàng gửi cho cô, làm phiền cô xuất trình CMND." Người phục vụ khách sạn chỉ tay về một chiếc hộp dưới chân cô.
"Ồ, được." Lý Hồng Liên vội vàng xoay người lại từ trong túi xách tìm CMND của mình.
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng bởi vì đối phương là nhân viên phục vụ của khách sạn, cô cũng là không nghĩ nhiều.
Sau khi nhân viên phục vụ nhìn qua CMND của Lý Hồng Liên, liền đưa gói hàng cho cô.
"Là cái gì vậy ạ?" Trương Tử Hằng ôm con gái cũng nghi hoặc hỏi.
"Em cũng không biết." Lý Hồng Liên nói.
Sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trương Huệ Nhã giãy giụa muốn xuống, cô bé rất hiếu kỳ trong cái bọc là cái gì.
Lý Hồng Liên tìm chiếc chìa khóa, mở gói hàng ra.
Sau đó mới phát hiện, bên trong vậy mà lại là một số áo khoác bông mùa đông dành cho nam.
"Đây là ai gửi tới vậy?" Lý Hồng Liên hơi kinh ngạc mà nói.
"Chỗ này có một tấm thiệp." Trương Tử Hằng nói, thuận tay cầm tấm thiệp mở ra.
"Mặt trên viết cái gì?" Lý Hồng Liên tiến lên trước hiếu kỳ hỏi.
Chỉ thấy trên thẻ chỉ viết một câu nói, "Cho đứa nhỏ một mùa đông không tiếc nuối."
Không có kí tên, thế nhưng ở dưới góc phải nhưng có hình cờ đảng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng Lý Hồng Liên thở dài một tiếng, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Chăm sóc Tiểu Nhã thật tốt." Lý Hồng Liên nhẹ nhàng nói.
Trương Tử Hằng gật đầu, hắn vẫn còn nhiều thời gian, tiếp dẫn đại nhân cũng đã nói với hắn, mấy ngày nay đèn Dẫn Hồn cũng có thể cho hắn mượn.
"Ba ba, chúng ta đi trượt tuyết đi."
Trương Huệ Nhã vẻ mặt mong đợi nắm tay Trương Tử Hằng.
"Đương nhiên có thể, nhưng mà trước đó, chúng ta phải đi mua cho con một đôi giày trượt tuyết, kính trượt tuyết ..."
"Khách sạn có cho thuê." Lý Hồng Liên nói.
Cái này là hướng dẫn du lịch trước đó đã nói với cô.
"Chúng ta ở khách sạn thuê, mua một cái mới cho Tiểu Nhã." Trương Tử Hằng nói.
Lý Hồng Liên nhẹ nhàng gật đầu, đây có lẽ là món quà cuối cùng mà chồng cô để lại cho con gái, để con bé làm lưu niệm.
"Vậy ba ba, chúng ta mau đi mua thôi." Trương Huệ Nhã nắm lấy tay Trương Tử Hằng, nóng lòng muốn đi.
"Đừng vội, nếu trượt tuyết, hôm nay khẳng định không được, chúng ta đi nhà hàng ăn trước gì đó, sau đó đợi dì hướng dẫn viên lại đây, chúng ta lại đi ra ngoài dạo chơi, đến lúc đó sẽ mua cho con." Lý Hồng Liên nói.
"Ồ ~" Trương Huệ Nhã nghe vậy có hơi thất vọng.
"Con đừng buồn, chúng ta ra ngoài đắp người tuyết có được hay không?" Trương Tử Hằng an ủi.
Trương Huệ Nhã nghe vậy sự thất vọng của cô biến mất ngay, liên tục lớn tiếng nói được.
Đồng thời lôi kéo bàn tay lớn của Trương Tử Hằng kéo chạy ra ngoài.
"Mặc quần áo vào." Lý Hồng Liên vội vàng nói.
Bởi vì hiện tại vẫn thời gian trước kỳ nghỉ, nên không có nhiều trẻ em trong khách sạn.
Cho nên một nhà ba người Trương Tử Hằng lúc đi ra ngoài, bên trong khách sạn cũng chẳng có bao nhiêu người.
Bên cạnh khách sạn có một bãi đậu xe, lúc này còn đang trống, chính là nơi thích hợp để đắp người tuyết, với chơi ném tuyết.
Nhưng mà lúc này đã có hai người lớn mang theo ba đứa nhỏ ở chỗ đó chơi đùa.
Bọn họ đã dựng một người tuyết cao nửa người, lúc này đang gõ gậy trượt tuyết.
Những bông tuyết bay tán loạn, một lớn ba nhỏ bốn cô gái, vây công một người đàn ông.
Người đàn ông bị đánh chạy trối chết.
hiahiahia ...
------
Dịch: MBMH Translate