Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 697 - Chương 697: Ba Ba Trở Về.

Chương 697: Ba Ba Trở Về. Chương 697: Ba Ba Trở Về.

Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Lý Hồng Liên lau nước mắt trên mặt đi, theo bản năng mà hỏi một câu, "Ai đấy."

"Là anh." Người ngoài cửa nói.

Lý Hồng Liên sững sờ trước giọng nói quen thuộc này.

Đúng lúc này, con gái Trương Huệ Nhã hoan hô một tiếng nói: "Oa, là ba ba đến rồi."

Nói xong trực tiếp thoát khỏi vòng tay của mẹ, đi mở cửa trước.

Thế nhưng Lý Hồng Liên trong nháy mắt, toàn thân sởn cả tóc gáy, sau lưng lạnh cả người.

Bởi vì cô cũng nhận ra đó đúng là giọng nói của chồng mình, thế nhưng cô biết chồng mình đã chết, cho nên cô vẫn còn giữ quan niệm, cảm thấy không thể nào là chồng mình được.

Nhưng sau khi nhìn thấy con gái nhấc lên, trong chớp nhoáng lúc này mới phản ứng lại.

Nhìn thấy con gái hoan hô chạy đi mở cửa, sắc mặt cô cũng thay đổi, ba bước cũng làm hai bước, một phát bắt được con gái.

"Mẹ, mẹ kéo con lại làm gì nha." Trương Huệ Nhã giãy giụa hỏi.

"Anh ... Anh rốt cuộc là ai? Anh muốn làm gì?" Lý Hồng Liên ôm chặt con gái, run rẩy hỏi.

"Là anh, Trương Tử Hằng, Anh ... Muốn gặp em với con gái một lần." Giọng nói bên ngoài cất lên.

"Anh lừa người, anh không phải là chồng tôi ... Chồng tôi ... Chồng tôi ..." Lý Hồng Liên khóc không thành tiếng mà nói.

"Mẹ."

Trương Huệ Nhã năm tuổi mờ mịt nhìn trên mặt mẹ nước mắt dàn dụa, cô bé không biết mẹ mình đang khóc vì cái gì, hơn nữa ba đến rồi, tại sao không mở cửa cho ông ấy?

"Năm ấy anh đi nông thôn giúp đỡ người nghèo, đi ngang qua cửa nhà em, em ngồi ở cửa bưng bát ăn cơm, anh cả người bẩn thỉu mà đi tới, muốn xin em một ly nước, em còn hỏi anh ăn cơm chưa ..."

"Lúc kết hôn, anh đến nhà em đón dâu, dì Tư của em ngăn anh, nhất định muốn anh cho một đại hồng bao, nhưng mà lúc đó trên anh đã không có tiền, em lén lút cho anh một cái, bởi vậy, em sau đó cùng với gia đình bọn họ cũng không còn lui tới ..."

"Lần đầu tiên kỷ niệm ngày kết hôn của anh và em, muốn cùng với em lãng mạn một chút, không nghĩ tới anh bận bịu váng đầu, nhớ nhầm ngày, làm cho em nóng giận, hảo tâm làm chuyện xấu, em nửa tháng cũng không để ý đến anh ..."

"Nhưng mà năm thứ hai kỷ niệm ngày cưới, anh đặc biệt mua hoa, đặt trước một nhà hàng, còn mua túi xách cho em, vốn tưởng rằng em sẽ rất vui vẻ, không nghĩ tới lại bị em mắng, nói anh xài tiền bậy bạ. Nói thật, anh lúc đó cũng có chút tức giận, nhưng mà em nói với anh có con rồi, chúng ta phải tiết kiệm một khoản, em không biết đâu, anh lúc đó đã vui như thế nào ..."

"Lúc em sinh Tiểu Nhã, anh ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, đợi tới lúc anh chạy về thăm em, lại phát hiện em không ở trong phòng bệnh, đứa nhỏ một thân một mình nằm ở trong nôi bên cạnh, lúc đó trong lòng anh hơi hồi hộp một chút, chỉ sợ em xảy ra chuyện gì bất ngờ, sau đó mới biết, hóa ra là em ra ngoài rồi ..."

"Tiểu nha đầu nhiều nếp nhăn, thế nhưng mái tóc rất dày và đen, một đôi mắt kiểm đặc biệt lớn, xinh đẹp giống như em vậy, anh nói làm sao lớn lên xấu như vậy, em cười nói, bởi vì hình dáng giống em ..."

"Tiểu Nhã nửa đêm phát sốt, em không biết như thế nào cho phải, gọi điện thoại cho anh, anh lúc đó đúng là lòng như lửa đốt, nhưng mà bọn anh ở bên ngoài, trên người lại có nhiệm vụ, chỉ có thể nhờ chị dâu thứ hai hỗ trợ, sau khi trở lại bị em mắng to một trận, em khóc lóc nói muốn ly hôn với anh, cũng là lần đầu tiên em nói muốn ly hôn với anh ..."

...

Lý Hồng Liên cũng không nhịn được nữa, thả con gái ra, kéo cửa phòng ra.

Bởi vì những gì bên ngoài nói, tất cả đều là bí mật nhỏ giữa hai vợ chồng bọn họ, ngoại trừ trượng phu, không ai biết những việc này.

Sau đó ...

Cô lần nữa nhìn thấy người chồng quen thuộc của mình.

Hắn vẫn như trước đang mặc cảnh phục đã phai màu.

Mặt tròn, đội mũ lưỡi trai to, nhìn qua trông có hơi buồn cười.

Thế nhưng ở trong mắt Lý Hồng Liên, lại là thân thiết với đẹp trai như vậy.

Cô ôm lấy cổ của hắn, tiếng khóc lớn vang lên.

"Đừng ... Đừng khóc ... Đừng ... Đau lòng ..." Trương Tử Hằng lắp ba lắp bắp hỏi, vụng về an ủi.

Bàn tay hắn đặt ở sau gáy Lý Hồng Liên, vuốt ve nhẹ nhàng ở sau gáy cô.

Lần này, Lý Hồng Liên càng thêm vững tin đây chính là chồng của cô.

Người bình thường an ủi người khác, đều là vỗ nhẹ phía sau lưng, chỉ có chồng cô cùng với người khác có chút không giống, thích lấy tay đặt ở trên ót qua lại vuốt nhẹ.

"Mẹ ..."

Đúng lúc này, cô cảm giác được ống quần bị con gái nhẹ nhàng kéo, Lý Hồng Liên lúc này mới phản ứng được, đồng thời cô cũng đã bình tĩnh lại.

Vội vàng thả Trương Tử Hằng ra, lau nước mắt, sau đó lần nữa trên dưới đánh giá hắn một phen, giống như là đang xác định người trước mắt, có phải là chồng của cô không.

Cô không nhìn ra một chút khác biệt gì, chỉ có trên tay hắn đang cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều về nó, chỉ cho là món đồ chơi mua cho con gái.

Nhưng mà trong lòng cô nhưng nghi hoặc lớn, chồng cô rõ ràng đã qua đời, từ lúc được cấp cứu trong bệnh viện đến di thể cáo biệt, cô vẫn luôn ở đó không rời đi.

Như vậy hiện tại ai đang đứng ở trước mắt cô? Nếu như là chồng của cô, vậy người chết kia là ai?

Ngay lúc Lý Hồng Liên đang cực kỳ xoắn xuýt.

Trương Huệ Nhã năm tuổi giang hai cánh tay, vẻ mặt mong đợi nói: "Ba ba, ôm một cái."

Cô bé đã hơn mấy tháng chưa gặp ba ba, tự nhiên rất muốn được ba ôm.

Trương Tử Hằng đang định khom lưng xuống ôm cô, Lý Hồng Liên lại giành trước đem con gái bế lên.

Trương Tử Hằng sửng sốt một chút, sau đó cũng có chỗ hiểu được, nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút cay đắng.

Điều này làm cho Trương Huệ Nhã rất bất mãn, ở trên người mẹ uốn éo muốn đi xuống, cô muốn ba ba ôm.

Thế nhưng Lý Hồng Liên lúc này không có tâm tư để ý đến cô bé, suy nghĩ một chút nói: "Trước tiên ... Trước tiến vào rồi lại nói."

"Được." Trương Tử Hằng cầm theo đèn đi vào phòng.

Chờ hắn đi vào, Lý Hồng Liên mới ôm con gái đi theo vào, nhưng mà cũng vẫn để ý, cửa phòng không khóa.

"Anh ngồi nơi đó." Lý Hồng Liên chỉ vị trí ghế sô pha bên cạnh cửa sổ.

Chính mình lại ôm con gái ngồi xuống ở cuối giường, như vậy khoảng cách cũng không gần, nếu như có chuyện gì, cô ôm con gái xoay người chạy ra ngoài.

Nhưng mà Trương Huệ Nhã không muốn, ở trên người Lý Hồng Liên uốn tới ẹo lui, mắt thấy không kiên nhẫn, liền tức giận.

"Tiểu Nhã, đừng nhích tới nhích lui."

"Con muốn ba ba." Trương Huệ Nhã bất mãn hỏi.

Đã gặp được ba ba, tại sao không cho ba ba ôm một cái, cô hiện tại thật sự rất tức giận.

"Tiểu Nhã ngoan, con trước tiên cùng mẹ trò chuyện, đợi lát nữa ba lại mang con đi chơi, có được hay không?"Trương Tử Hằng ngồi ở phía đối diện dụ dỗ nói.

Phản ứng của vợ, hắn là vừa chua xót lại vui mừng.

Hắn là cảnh sát, đương nhiên biết một người mẹ, hẳn là bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác, như vậy hắn rời khỏi hai mẹ con, mới sẽ an tâm.

"Được ạ." Nhìn thấy ba ba, Trương Huệ Nhã vẫn là rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ở trong lồng ngực mẹ.

Sau đó không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm đèn dẫn hồn trong tay Trương Tử Hằng, giống như là đang hỏi, đó là mua cho con ư?

"Đây là đèn Dẫn Hồn ..." Trương Tử Hằng đem đèn thả ở trên khay trà bên cạnh.

"Có đèn này, các em có thể nhìn thấy được anh, Tiểu Liên, em đừng sợ, anh là cảnh sát, khi còn sống không làm việc trái với lương tâm, chết rồi còn có thể hại mẹ con hai người sao? Em nghe này, từ từ nghe anh nói ..."

Lý Hồng Liên khóe miệng lúng túng mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì.

Trương Huệ Nhã trong lòng cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ một chút, lại nhìn ba ba một chút.

Cô bé còn quá nhỏ, để hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô bé không thích ba mẹ nghiêm túc như vậy.

Thế nhưng cô bé rất nghe lời, vẫn ngoan ngoãn ngồi như trước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment