Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 696 - Chương 696: Con Muốn Ba Ba.(2)

Chương 696: Con Muốn Ba Ba.(2) Chương 696: Con Muốn Ba Ba.(2)

"hiahiahia ... Có thể hỏi ba ba." Uyển Uyển nhìn về phía Trương Tử Hằng đứng ở bên cạnh.

Lần này Trương Tử Hằng không có giật mình, dù sao đi cùng với tiếp dẫn đại nhân, nghĩ đến cũng không phải là phàm nhân.

"Các con vào trước đi, ba có lời muốn nói với chú." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử có chút sững sờ nhìn trái nhìn phải, trừ ba người bạn nhỏ các cô ra, không có chú nào nha.

Nhưng mà không đợi cô đặt câu hỏi, đã bị Uyển Uyển với Huyên Huyên kéo trở về phòng.

"Đúng lúc các con vào, giúp chị trải ga giường." Lưu Vãn Chiếu nói.

Ba đứa nhỏ thấy Lưu Vãn Chiếu nhờ các cô hỗ trợ, có vẻ rất vui vẻ, tất cả đều chạy tới.

Theo thói quen của Lưu Vãn Chiếu, khi đi du lịch, cô phải mang theo ga trải giường, chăn bông thay cho tất cả những đồ ở trong khách sạn, bởi vì cô cảm thấy khách sạn không được vệ sinh cho lắm.

......

"Mẹ, ba lúc nào đến." Mới vừa vào phòng, Trương Huệ Nhã liền hướng lý Hồng Liên hỏi.

"Không phải đã nói rồi sao, đợi khi nào ông ấy hết bận việc đã." Lý Hồng Liên nói.

"Nhưng mà, ông ấy lúc nào mới hết bận ạ? Cũng đã thật lâu rồi không có gặp." Trương Huệ Nhã đáng thương mà nói.

Lý Hồng Liên trong lòng thở dài một tiếng, ôn nhu nói: "Mẹ cũng không biết."

"Vậy chúng ta có thể gọi điện thoại cho ông ấy được không ạ? Hỏi một chút đã rất lâu rồi sao ông ấy không gọi điện thoại cho con." Trương Huệ Nhã vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng của con gái nhỏ, Lý Hồng Liên cắn răng, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Không được."

"Tại sao không được?" Trương Huệ Nhã rõ ràng đã có chút tức giận, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.

"Bởi vì ba đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, không thể gọi điện thoại được." Lý Hồng Liên bịa lý do.

"Nhiệm vụ bí mật?" Trương Huệ Nhã hơi nghi hoặc một chút.

"Đúng vậy, nhiệm vụ bí mật, không thể gọi điện thoại, không thể liên hệ với người thân được." Lý Hồng Liên cảm giác mình bây giờ nói dối càng ngày càng giỏi, nhưng đó cũng không phải là điều mà cô mong muốn.

Thế nhưng Trương Huệ Nhã là trẻ con, có lúc trẻ con sẽ nói với mình những sự thật này.

Cô bé giọng mang tiếng khóc nức nở nói: "Nhưng mà ... Nhưng mà con muốn có ba ba, chị gái nhỏ có ba ba."

Hóa ra sự xuất hiện của Hà Tứ Hải vừa nãy, đã làm cho cô bé nhớ tới ba của mình.

"Tiểu Nhã, đừng khóc, Tiểu Nhã cũng có ba mà, chỉ là ba không thể đến được, chúng ta chờ một chút có được hay không." Lý Hồng Liên vội vàng ngồi chồm hỗm xuống dụ dỗ nói.

"Không muốn, con chỉ muốn ba ba, con hiện tại chỉ muốn ba ba ..." Trương Huệ Nhã oa khóc lớn lên tiếng hơn.

"Mẹ không phải đã nói rồi sao chúng ta đợi thêm một chút, ba nhất định sẽ tới." Lý Hồng Liên nhẫn nhịn đau khổ trong lòng nói.

"Mẹ lừa người, mẹ là tên lừa gạt, lừa gạt trẻ con, con phải đi nói cho bà nội biết, để bà nội đáng mông mẹ..." Trương Huệ Nhã khóc lớn nói.

"Mẹ ... Mẹ ... Chỗ nào lừa gạt Tiểu Nhã chứ, mẹ không lừa con." Lý Hồng Liên chớp mắt một cái, cố nén nước mắt.

"Mẹ nói ba ba rất nhanh sẽ trở về, một lúc sẽ trở lại, lập tức liền trở về, thế nhưng đều không có, con đã chờ thật lâu rất lâu ..." Trương Huệ Nhã khóc lóc nói.

Lý Hồng Liên trong lúc nhất thời ngây dại, không biết nên trả lời cô bé như thế nào.

Ôm cô bé vào lòng, nước mắt của cô cũng không nhịn được chảy xuống đến, thấp giọng khóc thút thít.

Nhìn thấy mẹ khóc, Trương Huệ Nhã ngây dại, sau đó chủ động ngừng gào khóc.

Nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, con không khóc nữa?"

Lý Hồng Liên lau nước mắt nói: "Không khóc, chúng ta cũng không khóc."

Nhưng mà nước mắt làm sao cũng không ngừng được.

"Mẹ, ba ba có phải không cần chúng ta nữa hay không?" Trương Huệ Nhã đột nhiên nói.

"Làm sao? Tại sao con lại nghĩ như vậy?" Lý Hồng Liên vô cùng kinh ngạc hỏi.

Trương Huệ Nhã chỉ là khổ sở cúi đầu, nhưng không nói lời nào.

"Ba ba không có không quan tâm chúng ta, ông ấy ... Ông ấy ..."

Lý Hồng Liên do dự.

Chồng cô đã mất được hơn mấy tháng rồi, cô vẫn luốn giấu kín chuyện này với con gái.

Nhưng mà có thể giấu được bao lâu chứ? Con bé mỗi ngày nhao nhao đều gọi muốn ba, sớm muộn gì cũng không gạt được.

"Ba của Bùi Văn Đông cũng không cần Bùi Văn Đông rồi, cậu ấy cùng mẹ cậu ấy, Bùi Văn Đông nói ba cậu ấy là tên đại bại hoại ..." Trương Huệ Nhã bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Lý Hồng Liên nghe vậy có hơi ngạc nhiên.

Bùi Văn Đông cô biết, là bạn học cùng nhà trẻ với con gái cô, lần trước lúc họp phụ huynh, cũng đã gặp qua mẹ của nó, là một người phụ nữ nói chuyện lớn tiếng.

"Ba con không phải là kẻ xấu, ba con là cảnh sát bắt người xấu, ông ấy là anh hùng, ông ấy khá tốt, làm sao sẽ cam lòng không muốn Tiểu Nhã nữa chứ?" Lý Hồng Liên lần nữa lau nước mắt nói.

"Vậy ba tại sao lâu như vậy cũng không trở lại, con rất nhớ rất nhớ ông ấy." Trương Huệ Nhã chỉ chỉ lồng ngực của mình nói.

"Đó là bởi vì ..."

Lý Hồng Liên cắn răng, cảm thấy vẫn là nói sự thật cho con gái biết.

Tuy rằng con gái sẽ rất khó để vượt qua, rất thương tâm.

Thế nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hơn nữa nhận cơ hội này, giải sầu một chút, chơi nhiều một chút, cũng có thể khiến con bé khôi phục nhanh hơn.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment