"Không sao đâu, đứa nhỏ lần đầu tiên đi máy bay à?" Người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau nghe thấy được, cười hỏi.
"Đúng vậy, tôi xin lỗi." Lý Hồng Liên vội vàng nói.
"Không sao hết, lần đầu tiên đi máy bay đều như vậy." Người đàn ông trung niên cười nói, sau đó cầm quyển tạp chí lật xem.
Dù sao bèo nước gặp nhau, tán gẫu quá nhiều cũng không tốt.
Thế nhưng Trương Huệ Nhã rất là ngoan ngoãn, cũng biết mình quấy rầy đến người khác.
Thế là không hô to gọi nhỏ nữa, cho dù nói chuyện, cũng là đè thấp giọng xuống nói thầm.
Nhưng mà thích thú của trẻ em vừa qua, lại không thể chạy khắp nơi, rất nhanh đã mệt rã rời, ở trên ghế ngồi ngủ.
Nhìn thấy con gái ngủ say, Lý Hồng Liên thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng chiếu xuống trên tầng mây, mây trắng như được nhuộm lên một lớp viền vàng.
Tử Hằng nếu có thể đi cùng nhau thì thật tốt, cô nghĩ thầm.
...
"Oa, lạnh quá."
Trương Huệ Nhã từ trên xe bước xuống, lập tức rụt cổ lại, như một con chim nhỏ.
"Mẹ đã mặc cho con nhiều quần áo như vậy rồi, con vẫn lạnh hả?"
"Dạ, ừm, rất lạnh." Cô bé hà hơi, một làn sương trắng lập tức bay lơ lửng trong không khí.
"Không phải con muốn đến sao? Nếu như vậy, chúng ta trở về đi." Lý Hồng Liên nói.
"Mới không cần." Trương Huệ Nhã vội vàng nói.
Sau đó di chuyển hai bàn chân nhỏ, tuyết dưới chân lập tức truyền đến âm thanh cót két.
Cô còn chưa được chơi tuyết đây, làm sao chịu trở lại.
"Bạn học nhỏ, đợi lúc đến khách sạn liền sẽ không lạnh." Du khách từ phía sau xuống lớn tiếng nói.
Đây là chiếc xe buýt khách sạn an bài, trực tiếp đón bọn họ từ sân bay đến nhận phòng khách sạn, mà không cần rời sân bay, đặc biệt thuận tiện.
"Đi thôi, chúng ta để hành lý xuống trước." Lý Hồng Liên lôi kéo cô bé nói.
Đi chưa được mấy bước, trước mặt liền đi tới một cô gái trẻ tuổi, mặc áo khoác nhung ngoài, đội mũ tuyết.
"Xin hỏi là Lý Hồng Liên, chị Lý đúng không?" Cô gái nói.
"Xin hỏi, cô là?" Lý Hồng Liên nghi hoặc hỏi.
"Tôi là Hoắc Mai, hướng dẫn viên du lịch của chị cho chuyến đi lần này."
Hoắc Mai lấy ra một tờ giấy hành nghề đưa cho Lý Hồng Liên.
"Xin chào, chào cô." Lý Hồng Liên vội vàng nói.
Trước khi đến núi Trường Bạch, cô đã nhận được tin nhắn, biết được về sự tồn tại của Hoắc Mai.
Vốn dĩ muốn đợi sau khi đến khách sạn sẽ gọi điện thoại cho cô ấy sau, không nghĩ tới đối phương đã ở trước khách sạn đợi cô.
Hai người khách khí hai câu, Hoắc Mai dẫn các cô vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng.
Quả nhiên, như du khách cùng xe vừa nãy từng nói, vào khách sạn sẽ không lạnh một chút nào, thậm chí nóng đến sợ, cần phải đem áo khoác cởi ra.
Hoắc Mai giúp các cô làm thủ tục xong xuôi rồi rời đi, đường đi mệt nhọc, để cho các cô nghỉ ngơi một chút trước, buổi tối lại dẫn các cô ra ngoài đi dạo vài vòng.
Thế là Lý Hồng Liên một mình mang theo con gái lên tầng 22, chuẩn bị đem hành lý vào phòng.
Gian phòng của cô số là 2215, bên cạnh 2216 đã có người vào ở, cửa phòng mở, còn có thể nghe thấy giọng nói của mấy đứa trẻ.
"Mẹ, ở đây có bạn nhỏ." Trương Huệ Nhã kéo tay Lý Hồng Liên, có chút hưng phấn nói.
Lý Hồng Liên mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy từ 2216 chạy ra ba đứa nhỏ trạc tuổi với con gái của cô.
"hiahiahia ... Xem em phát hiện cái gì này, một em gái nhỏ." Uyển Uyển chống nạnh, nhìn chằm chằm Trương Huệ Nhã.
Mặc dù Uyển Uyển cười nhìn rất ngu ngốc, nhưng mà vì tuổi tác họ cũng chênh lệch nhau không nhiều, Trương Huệ Nhã thật sự cũng không sợ, chỉ là ngơ ngác mà vẫy tay với cô.
"Em gái nhỏ, em tới đây trượt tuyết với mẹ à?" Đào Tử ở bên cạnh hỏi.
Trên mặt cô còn đeo một chiếc kính trượt tuyết, nhìn qua có chút buồn cười, đây là của Uyển Uyển, được người "bạn tốt" mà lấy ra chơi một hồi.
"Không phải cùng mẹ, là theo ba mẹ cùng đi nha." Huyên Huyên ở bên cạnh sửa lại nói.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Trương Tử Hằng đang đi theo Trương Huệ Nhã sau lưng.
"Ồ, cháu có thể nhìn thấy chú?" Trương Tử Hằng có chút giật mình.
Thế nhưng Huyên Huyên cũng không trả lời hắn, bởi vì ông chủ đã nói, ở bên ngoài, không thể tùy tiện trả lời lại với quỷ xa lạ.
Lý Hồng Liên ở bên cạnh kỳ quái đưa mắt nhìn Huyên Huyên, nhưng cũng không hề để ý, chỉ cho là trẻ con nói nhầm mà thôi.
"Em gái nhỏ, em tên là gì, có muốn cùng chơi với chúng tôi không?" Đào Tử muốn hởi Trương Huệ Nhã.
Trương Huệ Nhã nhìn mẹ ở bên cạnh.
Lý Hồng Liên gật đầu, sau đó hướng về ba cô bé hỏi: "Các con là đi cùng với ba mẹ tới đây trượt tuyết sao? "
"Con là đi cùng với ba." Đào Tử nói.
"Con là đi cùng với chị." Huyên Huyên nói.
"hiahiahia ... Con là đi cùng với ông chủ." Uyển Uyển nói.
"Con cũng là đi cùng với ông chủ." Huyên Huyên lại không chịu yếu thế mà nói.
...
Hay lắm, thật là loạn, Lý Hồng Liên bị vây quanh có chút chóng mắt, trong lúc nhất thời thật sự không biết bọn họ là đang đi cùng ai.
Trương Tử Hằng ở bên cạnh thấy Huyên Huyên không để ý hắn, thế là tò mò nhìn về phía căn phòng phía sau bọn họ.
Vừa vặn nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, hắn có chút bừng tỉnh.
Sau đó hắn vội vàng chào một tiếng.
"Không nên ở trong khách sạn chạy loạn."
Hà Tứ Hải từ trong phòng đi ra, xoa đầu nhỏ của Đào Tử.
"Ba ba, chúng con không có chạy loạn." Đào Tử ngước cổ cười hì hì nói.
Nghe thấy Đào Tử gọi Hà Tứ Hải là ba ba, Trương Huệ Nhã ngây người nhìn hắn.
"Chào anh." Lý Hồng Liên vội vàng hướng về Hà Tứ Hải chào hỏi một tiếng.
"Xin chào, cô cũng mang con đi chơi à." Hà Tứ Hải cũng lễ phép nói.
"Đúng vậy."
Lý Hồng Liên đáp lại, sau đó vội vàng mở cửa phòng, chuẩn bị kéo con gái đi vào, không muốn nói chuyện nhiều.
"Ba ba, con có thể cùng chơi với em gái nhỏ được không?" Đúng lúc này, Đào Tử hướng về Hà Tứ Hải hỏi.
"Đương nhiên có thể, nhưng mà đợi lát nữa con phải hỏi mẹ của em ấy trước đã." Hà Tứ Hải nói.
Lý Hồng Liên đã lôi kéo con gái trở về phòng rồi.
------
Dịch: MBMH Translate