"Đi tới phía trước đổi vé lên máy bay, sau đó đem hành lý kiểm tra là được rồi."
"Cảm ơn." Lý Hồng Liên vội vàng ngỏ ý cảm ơn.
"Cảm ơn."
Nhìn xem mẹ hướng về phía trước dì nói cám ơn, Trương Huệ Nhã cũng nhỏ giọng cảm ơn một tiếng.
"Thật ngoan." Nhân viên sân bay lấy ra một viên Chocolate đưa cho Trương Huệ Nhã.
Trương Huệ Nhã nhìn về phía mẹ.
"Cầm đi, cảm ơn dì."
"Cảm ơn dì ạ." Trương Huệ Nhã lúc này mới nhận lấy.
Sau đó Lý Hồng Liên lúc này mới lôi kéo cô bé đi xếp hàng đổi vé lên máy bay.
"Mẹ, dì này thật là đẹp." Trương Huệ Nhã nhỏ giọng nói.
"Thật không? Những người làm việc ở sân bay đều rất đẹp." Lý Hồng Liên nói.
"Người cũng rất tốt."
"Cho con ăn Chocolate là tốt rồi sao?"
"Hắc hắc."
"Nhưng mà quả thực là người rất tốt." Lý Hồng Liên lại nói.
Với sự đồng ý của mẹ, Trương Huệ Nhã có vẻ càng thêm vui vẻ.
Theo lời nhắc của nhân viên vừa nãy, Lý Hồng Liên đã kiểm tra hành lý, đổi vé lên máy bay.
Sau đó cũng không ở bên ngoài chờ lâu, chỉ làm thủ tục kiểm tra an ninh, rồi vào sảnh chờ.
Bởi vì kỳ nghỉ đông vẫn chưa tới, còn mấy ngày nữa mới tới ngày xuân, cho nên sân bay cũng không có nhiều người.
Lý Hồng Liên tìm tới cổng lên máy bay, để túi xách trên vai xuống, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Huệ Nhã tò mò nhìn xung quanh, bên cạnh có một số nhà sách, cửa hàng bán đồ nhỏ.
"Mẹ, con có thể tới đó xem thử không?" Trương Huệ Nhã hỏi.
"Chờ một lát, trước tiên nghỉ ngơi một lúc đã, mẹ dẫn con đi." Lý Hồng Liên nói.
Kỳ thực sân bay Lan Giang cách thành phố Lan Giang cũng không xa, đại khái khoảng 17 km, nhưng mà sáng sớm liền rời giường, lại phải chăm sóc con, kéo hành lý, Lý Hồng Liên vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
"Vâng." Trương Huệ Nhã rất hiểu chuyện mà ở bên cạnh ngồi xuống, cũng không hề ầm ĩ đến Lý Hồng Liên.
Cô bé xé viên chocolate vừa nãy nhân viên sân bay cho, đưa cho Lý Hồng Liên một miếng.
"Mẹ ăn đi."
"Mẹ không ăn, con ăn đi."
"Không, mẹ ăn đi." Trương Huệ Nhã kiên trì nói.
"Vậy chúng ta mỗi người một nửa." Lý Hồng Liên cắn nhỏ một cái.
Trương Huệ Nhã lúc này mới rút tay về, ô một cái toàn bộ nhét vào trong miệng, sau đó sung sướng đong đưa đôi chân ngắn ngủn của mình.
Nhìn con gái, Lý Hồng Liên cảm thấy trong lòng có chút ngọt, giống như mệt mỏi đã tan biến hết, vì vậy cô đứng dậy, khoác balo lên lưng rồi nói: "Đi, mẹ dẫn con đi dạo."
"Được ạ." Trương Huệ Nhã vui vẻ từ trên ghế nhảy xuống.
Từ Lan Giang đến núi Trường Bạch, cho dù đi máy bay cũng phải hơn tám giờ, hành trình như vậy cũng không gần.
Vì giết thời gian, cô ở bên cạnh nhà sách, mua một cuốn truyện cổ tích, chuẩn bị lên máy bay đọc cho con gái nghe.
Ngoài ra, còn mua một phần bánh mì cho con gái, những thứ đồ này ở sân bay rất mắc, những thứ khác cũng thật sự rất ngại mua.
Bởi vì là đến khá sớm, nên phải ở sảnh chờ đợi hơn một giờ, các cô mới có thể lên máy bay.
Vé máy bay của Lý Hồng Liên là hạng thương gia, chỗ ngồi tương đối rộng, có một cái gần cửa sổ, ngồi ở trên ghế có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ.
Nói thật ra, đây cũng là lần đầu tiên Lý Hồng Liên đi máy bay, trước khi lên máy bay, cô ấy vẫn rất thấp thỏm.
Chỉ vì sợ chuyến đi bị hoãn do sơ suất của mình, đợi sau khi ngồi vững vàng rồi, cả người mới hoàn toàn thư giãn.
"Mẹ, mẹ, máy bay đã cất cánh chưa?"
"Không có, con xem cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng không có chuyển động."
"Ồ."
Kể từ khi lên máy bay, Trương Huệ Nhã liền có vẻ càng thêm hưng phấn, đối với cái gì cũng tò mò.
Hiếu kỳ chỗ ngồi ở dưới mông, tò mò về tấm trải thảm, tò mò về cô tiếp viên hàng không đi tới đi lui, hiếu kỳ về chiếc TV trước mặt...
Nói chung ôm lòng hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Cô bạn nhỏ, phải ngồi vững vàng nha, thắt chặt dây an toàn."
Lúc này một tiếp viên hàng không tiến lên, cẩn thận giúp cô bé thắt giây an toàn, lần này, cô muốn động cũng không động được.
Chỉ có thể bất lực thở dài thườn thượt.
Nhìn dáng vẻ nhỏ này của cô bé, Lý Hồng Liên nở nụ cười.
"Mẹ đọc truyện cho con nghe."
"Được ạ." Trương Huệ Nhã bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng chờ đợi máy bay cất cánh.
......
"Mẹ, đám mây đó trông giống như một con thỏ nhỏ."
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó có phải là lâu đài không ạ?"
"Oa, mẹ, chúng ta đang ở trong mây, chúng ta có phải là Thần Tiên không?"
...
Sai khi máy bay cất cánh, cô bé càng thêm hưng phấn, miệng nhỏ cứ nói mãi không thôi.
"Đừng nói nữa, con đang quấy rầy đến người khác nghỉ ngơi đấy." Lý Hồng Liên đỏ mặt, hơi ngượng ngùng mà nhìn người ngồi ở phía sau.
Bởi vì ghế thương gia không kín chỗ, phía trước không có ai, chỉ có chỗ ngồi phía sau có một người đàn ông trung niên.
------
Dịch: MBMH Translate