Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 693 - Chương 693: Thời Gian Bình Thản.

Chương 693: Thời Gian Bình Thản. Chương 693: Thời Gian Bình Thản.

"Trượt tuyết sao?" Đào Tử kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, ngày mai ba dẫn con đi trượt tuyết, con có đi hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đào Tử nghe vậy không hề trả lời, mà là chạy ra ngoài sân xem xét một chút.

Sau đó lại chạy về, kỳ quái nói: "Không có tuyết nha."

Biểu tình kia phảng phất đang nói, ba có phải là ngốc hay không?

"Ba không nói là ở Hợp Châu, chúng ta tới chỗ khác trượt tuyết." Hà Tứ Hải gõ một cái ở trên đầu nàng rồi nói.

"Thật sao?" Đào Tử lần này tin rồi, vui mừng hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi."

"Nhưng mà con còn phải đi nhà trẻ nha, Thẩm Di Nhiên còn nói ngày mai sẽ mang thịt bò khô cho con." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải: "..."

"Không phải nói, nhà trẻ không cho phép mang đồ ăn vặt sao?"

"Ha ha..."

Đào Tử cười to, con mắt liếc loạn xung quanh, bộ dáng chột dạ.

"Đừng cười, đừng nghĩ đến việc lảng tránh, nói cho ba một chút rốt cuộc là chuyện gì?"

"Ừm... Ừm, lén lút." Đào Tử cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Lần sau không cho phép nữa, có biết không?" Hà Tứ Hải vỗ nhẹ hai cái lên mông nàng.

Đào Tử lén lút liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, thấy hắn không tức giận thì là lập tức cảm thấy vui vẻ, không ngừng cười khúc khích.

"Đợi lát nữa ba sẽ nói lại với cô giáo của con, giúp con xin nghỉ mấy ngày." Hà Tứ Hải nói.

Huyên Huyên và Uyển Uyển vẫn đứng ở bên cạnh dựng lỗ tai lên nghe trộm lập tức chạy tới.

Huyên Huyên: (′??? `)

Uyển Uyển: hi hi...

"Được rồi, các em đừng có mà nhìn anh như thế, đi về nhà hỏi một chút rồi xem có đồ gì muốn mang theo không." Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu hai người bọn họ.

(@_@;)

Nhưng mà hai đứa nhóc vẫn có chút mê muội, căn bản không rõ ràng ý tứ của Hà Tứ Hải cho lắm.

"Hi hi... Ông chủ, anh vẫn không có nói, có mang theo chúng em đi hay không?" Uyển Uyển cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi.

"Anh không phải đã nói rồi sao? Để các em về nhà hỏi mẹ của các em, xem có đồ vật gì muốn mang theo hay không."

"Đó là mang chúng em đi hay là không mang chúng em đi?" Uyển Uyển tiếp tục hỏi.

"Mang bọn em đi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Nói chuyện cùng với các nàng thực sự là quá mệt mỏi mà.

Nhưng mà nghe Hà Tứ Hải nói dẫn các nàng cùng đi, hai đứa nhóc lập tức vui vẻ.

Huyên Huyên trực tiếp chạy về nhà.

Mà Uyển Uyển thì lại càng nhanh hơn, cong mông cúi đầu, muốn đụng vào trên sàn nhà, cũng may Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, kéo nàng lại.

"Đi bằng cửa." Hà Tứ Hải chỉ chỉ cửa lớn.

Lần trước thật vất vả mới lừa được Đào Tử, nếu như lại làm vậy thì Đào Tử sẽ lại muốn học theo.

Thực ra cũng không có đồ gì cần mang cả, chỉ là mấy bộ quần áo.

Cho nên hai đứa nhóc đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Đặc biệt là Uyển Uyển, trên mặt còn đeo kính trượt tuyết mà Hà Tứ Hải đưa cho nàng trước đó, cuối cùng lại có thể phát huy được tác dụng rồi.

Đào Tử và Huyên Huyên rất tò mò, muốn cướp rồi đeo thử.

Nhìn các nàng líu ra líu ríu, ồn ào, Hà Tứ Hải không quản các nàng nữa, mà là đi vào phòng rồi thu dọn đồ đạc.

Chủ yếu là quần áo của Đào Tử, mang thêm nhiều vài món, nhưng cho dù như vậy thì đến lúc đó khẳng định còn phải mua thêm một ít nữa.

Dù sao mùa đông ở núi Trường Bạch lạnh hơn Hợp Châu nhiều.

Sau đó bỏ những thứ đồ này vào bên trong Phượng Hoàng.

Khi rời đi, hủy bỏ lối vào nằm nghiêng của Phượng Hoàng Tập, mang theo lệnh bài Phượng Hoàng, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Đương nhiên, thực ra hồ Càn Khôn cũng có thể thu nhận những thứ này.

Điều này cũng làm cho Hà Tứ Hải nhớ tới đống hàng mà Ninh Đào Hoa để La Hoan mang đến còn chưa có lấy ra.

Thế là hắn đi vào nhà bếp rồi đổ tất cả ra.

Đồ thực sự là quá nhiều, khẳng định ăn không hết.

Đều là một ít đặc sản núi rừng, có ướp muối, cũng có phơi khô.

Mỗi một món đều được tuyển chọn tỉ mỉ.

Hà Tứ Hải chia chúng nó làm ba phần, để Huyên Huyên và Uyển Uyển cầm về nhà một ít.

"Em đã trở về rồi." Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng của Lưu Vãn Chiếu truyền tới từ trong phòng khách.

Ba đứa nhóc nghe thấy nhưng chỉ là ngẩng đầu lên rồi ồ một tiếng, biểu thị đã biết, sau đó lại tiếp tục chơi đùa.

Uổng cho nàng một mặt nhiệt tình, căn bản không ai phản ứng đến nàng, khiến cho nàng cực kỳ lúng túng.

Ba đứa nhóc này đều phải đánh đòn.

Đúng vào lúc này, Hà Tứ Hải ngó đầu ra từ phòng bếp.

"Em đã về rồi, xin nghỉ được không?"

"Xin được rồi."

Lưu Vãn Chiếu thở phào một cái.

"Làm sao thế?"

"Không sao cả, anh đang nấu bữa tối sao? Hiện tại thời gian còn sớm mà?" Lưu Vãn Chiếu vội vàng đổi chủ đề.

"Không có, La Hoan trở về rồi, mang theo chút quà tết trở về, thực sự quá nhiều. Anh đang chia chúng nó ra, đợi lát nữa em cũng cầm một ít trở lại."

"La Hoan?" Lưu Vãn Chiếu đi vào nhà bếp, thấy đầy đất đều là túi nilon, từng túi đều được bọc một cách chỉnh tề.

"Nói chính xác là Ninh Đào Hoa để hắn mang về, đều là một ít đặc sản núi rừng." Hà Tứ Hải nói.

"Ninh Đào Hoa sao." Lưu Vãn Chiếu không tự chủ mà nói thầm một tiếng.

Hà Tứ Hải bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

"Sao... Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu có chút sốt sắng hỏi.

"Không có gì, chính là ngửi được một cỗ vị chua, có thể khiến cho đồ trong túi hỏng mất." Hà Tứ Hải cúi đầu, chỉ chỉ vào túi nilon bên cạnh.

"Xấu xa, chỉ biết bắt nạt em."

Lưu Vãn Chiếu đi lên trước, đánh nhẹ một cái ở trên lưng Hà Tứ Hải, hờn dỗi nói.

"Em đang nói cái gì, anh không hiểu." Hà Tứ Hải nháy mắt, cố ý giả ngu.

"Hứ... Lại nói nữa thì em sẽ cắn anh." Lưu Vãn Chiếu nắm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, tức giận nói.

Hà Tứ Hải đưa đầu tiến đến bên tai của nàng rồi hỏi: “Cắn thế nào?"

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì gò má ửng đỏ.

Đúng lúc này, trước cửa phòng bếp bỗng nhiên truyền đến tiếng của ba đứa nhóc.

"Đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt em." Đây là Huyên Huyên.

"Hừ... Lại nói nữa, em sẽ cắn nha, gào gừ gào gừ..." Đây là Đào Tử.

"Hi hi..." Đây thì không cần phải nói, chắc chắn là Uyển Uyển rồi.

Hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy Huyên Huyên đứng ở cửa, thân thể học theo dáng vẻ của Lưu Vãn Chiếu.

Mà Đào Tử thì đưa đầu nhỏ đến bên cạnh Uyển Uyển, gào gừ gào gừ một trận.

Cọ cho Uyển Uyển cười to, không ngừng tránh né.

Gò má của Lưu Vãn Chiếu vốn đã đỏ bừng nay lại càng đỏ.

"Ba đứa nhóc các em, nhìn xem chị có đánh mông của các em hay không.”

Lưu Vãn Chiếu thẹn quá thành giận đuổi theo các nàng muốn đánh đòn.

Ba đứa nhóc lập tức hét lên một tiếng rồi giải tán.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc lắc đầu.

Trong phòng khách, tiếng cười ha ha của Đào Tử, tiếng kêu oa oa của Huyên Huyên, tiếng hi hi của Uyển Uyển...

Thỉnh thoảng còn có tiếng khiêu khích của Huyên Huyên.

"Bắt không được, bắt không được..."

"Em đừng chạy, em đứng lại đó cho chị." Đây là tiếng của Lưu Vãn Chiếu đã tức đến nổ phổi.

Thế nhưng một lát sau, Hà Tứ Hải bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động nữa, trong lòng có chút kỳ quái.

Đi tới phòng khách quả nhiên thấy người đều không còn ở đây nữa, chợt nhớ tới, các nàng hẳn là đều chạy vào bên trong Phượng Hoàng Tập rồi.

Hà Tứ Hải đi vào Phượng Hoàng Tập.

Quả nhiên nghe thấy tiếng của bọn nhóc từ phía xa.

Hà Tứ Hải đi theo âm thanh.

Liền thấy các nàng đều đang nằm trên mặt cỏ, nhìn bầu trời, lẳng lặng mà nghe Lưu Vãn Chiếu đọc ‘Một Carmella hoàn toàn khác’.

Đây là một câu chuyện liên quan tới cuộc phiêu lưu của gà con.

Hà Tứ Hải lặng lẽ ngồi xuống ở bên cạnh.

Hắn chống cằm, lẳng lặng mà nghe.

Hắn rất yêu thích khoảng thời gian yên tĩnh mà lại bình thản như này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment