Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 692 - Chương 692: Gặp Lại La Hoan.

Chương 692: Gặp lại La Hoan. Chương 692: Gặp lại La Hoan.

"Ồ? Ngày mai sao?"

Lưu Vãn Chiếu nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải, nói ngày mai đi trượt tuyết, cảm thấy rất kinh ngạc.

Bởi vì trước đó cũng không nhắc tới việc này, sao đột nhiên lại muốn đi trượt tuyết chứ.

"Bởi vì có công việc cần phải đến sân trượt tuyết núi Trường Bạch một chuyến, vừa vặn đây cũng là một cơ hội. Anh muốn mang mấy nhóc Đào Tử đi chơi một chút, cho nên hỏi thăm xem em có rảnh rỗi hay không, cùng đi luôn." Hà Tứ Hải giải thích.

"Đương nhiên là có, em nhờ đồng nghiệp dạy thay, nhưng mà, cần mấy ngày?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Ba ngày." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Ba ngày hẳn là đủ rồi, bởi vì bọn họ không tồn tại thời gian đường xá, hầu như là qua lại trong giây lát.

Có Uyển Uyển ở đây thực ra không cần khách sạn cũng được, buổi tối trực tiếp trở về, thế nhưng loại du lịch như này luôn cảm giác sẽ thiếu đi chút cảm giác.

"Được, em nói lại với lãnh đạo một tiếng, cố gắng điều chỉnh tiết học một chút, nếu như không được thì em sẽ xin nghỉ một ngày." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Được, vậy cứ quyết như vậy đi." Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó đứng dậy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị đi đón Đào Tử tan học.

Về phần Đinh Mẫn thì đã sớm trở lại rồi.

Ra khỏi cửa, liền cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới từ mặt hồ. Hà Tứ Hải theo bản năng mà nắm thật chặt cổ áo, thực ra lấy thể chất hiện tại của hắn cũng không có cảm nhận được bao nhiêu ý lạnh.

Hà Tứ Hải đi dọc theo đường, hướng về phía nhà trẻ.

Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, liền thấy một chiếc Audi màu lam chậm rãi chạy dọc theo ven đường, trên xe chính là La Hoan. Hắn đang hưng phấn mà vẫy vẫy tay.

"Ồ? Anh trở về lúc nào thế?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

"Hì hì, ngày hôm qua vừa trở về." La Hoan dừng xe lại ở ven đường. sau đó nhảy xuống.

"Trấn Đào Hoa khai phá thế nào rồi?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu.

"Đều đang dựa theo kế hoạch, đầu tiên phải giải quyết vấn đề giao thông cho nên khoảng thời gian này vẫn đang sửa đường." La Hoan nói.

Sửa đường thật sự không đơn giản, hơn nữa tốn khoản chi phí khổng lồ, huống hồ còn là đường núi.

"Chính quyền địa phương cũng chống đỡ một phần tài chính." La Hoan giải thích.

Đây cũng là một trong những thành quả công tác trong khoảng thời gian trước của La Vũ Dương.

Tiến hành khai phá du lịch đối với toàn bộ trấn Đào Hoa, không thể không chào hỏi với chính quyền địa phương.

Dù sao cũng cần phải tranh thủ các loại chính sách phúc lợi nên có.

"Anh là tới tìm tôi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng, không phải là sắp đến Tết rồi sao, Đào Hoa bảo tôi mang đến cho anh chút quà tết. Tôi vốn định đến trong cửa hàng đưa cho anh, không nghĩ tới người không ở đó, tôi đang chuẩn bị đi trở về đây." La Hoan gãi gãi đầu, nói.

"Khoảng thời gian này tôi quả thực không thường đến trong cửa hàng, nhưng mà, anh không biết gọi điện thoại cho tôi sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đây không phải sợ quấy rối đến công việc của anh sao, đang chuẩn bị ngày mai sẽ tới xem một chút, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Anh chuẩn bị đón bọn nhỏ tan học sao?"

"Đúng vậy." Hà Tứ Hải vừa nói, vừa đánh giá La Hoan.

Sau đó hơi kinh ngạc nói: "Anh thật giống như gầy không ít, cũng cường tráng hơn không ít."

"Đương nhiên, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở Thiên Sơn, không gầy cũng không được nha." La Hoan nói.

"Được đó nha." Hà Tứ Hải vỗ vỗ vai hắn.

Trước đó La Hoan tuy rằng không tính là mập, thế nhưng vẫn có chút cảm giác mập mạp, Dù sao hắn sống một cuộc sống nhàn nhã tự tại, người lại không chịu khó, không mập cũng là bởi vì chuyển hóa nhanh, nhưng mà qua mấy năm chắc chắn sẽ là bụng lớn eo tròn.

Mà hiện tại, gò má đều có một chút cảm giác góc cạnh rõ ràng, lúc đập vào bả vai hắn mơ hồ có thể cảm nhận được bắp thịt trên bả vai hắn.

Được Hà Tứ Hải khen, La Hoan có vẻ vô cùng cao hứng, còn cao hứng hơn cả khi nghe cha hắn khen, tuy rằng nghe có chút lạ...

"Khà khà, đúng rồi, tôi đưa đống hàng này về nhà giúp anh." La Hoan nói.

"Tôi xem một chút, có những gì đó." Hà Tứ Hải nói.

La Hoan nghe vậy thì vội vàng mở cốp sau ra.

"Nhiều như vậy." Hà Tứ Hải cũng có chút giật mình.

"Đều là Đào Hoa tỉ mỉ chuẩn bị, đều là một ít sản vật núi rừng, bên ngoài khó thể mua được." La Hoan nói.

"Có tâm rồi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó cởi hồ lô treo trên eo mình xuống, mở nắp hồ lô ra, gõ nhẹ vào đáy hồ lô.

Sau đó toàn bộ hàng tết trong cốp sau bị hút một cái rồi biến mất, La Hoan không khỏi trợn mắt.

"Như vậy cũng được?"

"Vì sao lại không được?" Hà Tứ Hải cất hồ lô về trên eo một lần nữa.

Đây chỉ là một trong những công năng của Hồ Càn Khôn, hồ trung càn khôn nhật nguyệt trường —— hồ trung càn khôn.

Từ khi có hồ lô, Hà Tứ Hải chỉ bỏ một số đồ như là sổ sách ở bên ngoài, còn lại đều thu vào bên trong hồ lô.

Về phần sổ sách thì do nó cực kỳ đặc thù, hồ lô không thu vào được.

"Đi đây, phải đón bọn nhỏ rồi, không nói chuyện vô nghĩa với anh nữa." Hà Tứ Hải xoay người chuẩn bị tiếp tục đi về phía nhà trẻ.

"Chờ một chút, chờ một chút." La Hoan vội vàng nói.

"Còn có chuyện gì sao?" Hà Tứ Hải xoay người, ngạc nhiên hỏi.

"Không phải đã lâu rồi không gặp mấy người Đào Tử sao? Tôi cũng mua quà cho các nàng."

La Hoan nói xong, mở cửa sau xe ra, xách ra ba cái túi y hệt nhau.

Hà Tứ Hải tùy tiện mở ra một cái trong đó rồi liếc mắt nhìn, bên trong là một cái hộp hình vuông.

Trên cái hộp là một hình vẽ Hamster rất dễ thương.

Hóa ra là đồ chơi mô phỏng nuôi Hamster, gọi nhà Hamster.

"Có tâm rồi." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

Đồng thời còn liếc La Hoan một cái.

La Hoan cười khà khà, gãi gãi đầu, sau đó ngốc nghếch nói: "Anh cũng nhìn ra rồi sao? Thực ra là mẹ tôi mua, nàng thấy tôi qua đây nên bảo tôi mang qua luôn."

"Cảm ơn nàng thay tôi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó, hắn lại đi về phía nhà trẻ, sắp tan học rồi, nếu mà trì hoãn nữa thì hai đứa nhóc đi ra sẽ không có ai đón.

"Ngày mai tôi lại tới tìm anh nha." La Hoan lớn tiếng nói.

"Ngày mai tôi ra ngoài rồi." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói.

"Há, vậy chờ đến lúc anh rảnh rỗi vậy." La Hoan vội vàng nói.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Được, tôi chờ tin tức của anh."

La Hoan vốn đang có chút mất mát, nghe vậy lại cao hứng trở lại.

Sau đó vui vẻ lái xe rời đi.

Hà Tứ Hải không nói gì mà lắc lắc đầu, sau đó đi về phía trước một đoạn, bỗng nhiên phản ứng lại, cảm thấy không đúng chỗ nào đó...

Cuộc nói chuyện của hai người vừa nãy...

Sau này vẫn nên cách xa hắn một chút thì hơn.

Hà Tứ Hải đi tới cửa nhà trẻ, quả nhiên đã tan học rồi, chỉ có điều hai nhóc Đào Tử còn chưa đi ra, Hà Tứ Hải không khỏi mà thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó chen qua đám người, tìm tới vị trí cũ, chờ đợi Đào Tử và Huyên Huyên tan học.

"Ba ba..."

Không đến hai phút, đã thấy Đào Tử và Huyên Huyên xông ra từ trong nhà trẻ.

Giống như là heo con xông ra khỏi chuồng vậy, vừa hưng phấn vừa vui vẻ.

Đào Tử và Huyên Huyên chạy tới, liếc mắt liền thấy cái túi trong tay của Hà Tứ Hải.

Có chút ngạc nhiên hỏi, "Đây là cái gì."

"Đây là quả mà chú La tặng cho các con, mỗi người một cái." Hà Tứ Hải đưa cho các nàng rồi nói.

"Chú La?" Hai đứa nhóc suy nghĩ một chút, hoàn toàn không nhớ được.

Nhưng mà không sao cả, chỉ cần tặng quà thì nhất định là một người chú tốt.

Các nàng vui vẻ nhận lấy, muốn mở ngay tại chỗ.

"Về nhà lại mở đi." Hà Tứ Hải nói.

Hai đứa nhóc vốn mỗi lần tan học đều không chịu về nhà sau khi nghe vậy thì lập tức chạy về phía nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment