Mẹ, cô giáo ngày hôm nay khen thưởng con một đóa hồng nhỏ nha."
"Có đúng không? Con giỏi quá, nhưng mà là bởi vì nguyên nhân gì lại thưởng cho con một đóa hồng nhỏ vậy?"
"Bởi vì con là đứa trẻ nghe lời nhất, đi học chăm chú nghe lời."
Trương Huệ Nhã năm tuổi xoa eo, mặt đầy đắc ý, bày ra dáng vẻ muốn được mẹ khen.
"Có đúng không? Vậy thì phải tiếp tục duy trì nha." Lý Hồng Liên sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Hừm, ừm, ngày hôm nay giáo viên nói sắp được nghỉ rồi, trong lớp chúng con phải biểu diễn một tiết mục."
"Thật sao? Các con phải chuẩn bị tiết mục như nào."
"Khiêu vũ, con đã nói với mẹ, con khiêu vũ lợi hại lắm đó nha."
Trương Huệ Nhã nói xong, mặt không hề cảm xúc mà giơ cánh tay lên, lắc lắc mông, dáng dấp nhỏ kia chọc cho Lý Hồng Liên cười ha ha. Tất cả bi thường phảng phất như đều bị lãng quên ở sau đầu tại giờ phút này.
"Đến lúc đó mẹ nhất định phải tới xem con biểu diễn đó nha."
"Đương nhiên, mẹ nhất định sẽ đến xem."
"Còn có ba ba, ba ba nhất định phải tới nha."
"Ồ..." Lý Hồng Liên không biết nên trả lời nàng như thế nàng.
"Mẹ..."
Trương Huệ Nhã năm tuổi còn muốn nói chuyện, lại bị Lý Hồng Liên cắt đứt.
"Tiểu Nhã, mẹ cũng có một bất ngờ muốn nói với con nha." Lý Hồng Liên cười nói.
"Bất ngờ? Là cái gì thế? Có phải là ba ba trở về rồi hay không?" Đôi mắt của Trương Huệ Nhã trợn trừng, vui mừng hỏi.
"Không phải, con không phải muốn đi trượt tuyết sao? Mẹ dẫn con đi trượt tuyết có được hay không?" Lý Hồng Liên nói.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật? Mẹ còn gạt con sao?"
→_→
"Ánh mắt này của con là có ý gì, mẹ đã gạt con lúc nào?"
"Mới không phải, mẹ thường xuyên gạt con, nói ba ba lập tức sẽ trở về, nhưng mà con đã chờ thật là lâu, ba ba đều không trở về... Oa... Con nhớ ba ba... con nghĩ ba ba rồi..."
Trương Huệ Nhã nói xong, bỗng oa một tiếng rồi khóc lớn.
"Mẹ lần này thật sự không lừa con. Con nhìn xem, mẹ đã mua xong vé máy bay rồi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào..."
"Phiếu gà? Gà trống lớn sao?" Trương Huệ Nhã nghẹn ngào hỏi.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của con gái, Lý Hồng Liên vừa thương tiếc vừa cảm thấy chua xót.
"Là vé máy bay, không phải là gà trống lớn." Lý Hồng Liên chỉ lên bầu trời.
Cô bé nghe vậy, con mắt lập tức sáng lên, vui mừng hỏi: "Là máy bay lớn sao? Chúng ta ngồi máy bay lớn đi sao?"
Tuy rằng trên mặt còn mang theo nước mắt.
"Đúng, đi máy bay, con muốn ngồi máy bay lớn sao?"
"Muốn."
Trương Huệ Nhã bởi vì nghẹn ngào khiến cho giọng nói cũng có chút thay đổi theo.
Nàng dĩ nhiên là muốn rồi, có đứa bé nào mà không có giấc mộng bay cao, huống hồ đây chính là lần đầu nàng đi máy bay.
"Được rồi, không khóc nữa, chúng ta về nhà thôi."
"Mẹ, chúng ta lúc nào thì đi vậy?" Trương Huệ Nhã hỏi tiếp.
Nàng đã có chút không thể chờ đợi được nữa rồi.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi." Lý Hồng Liên nói.
"Vậy con không đi nhà trẻ nữa sao?"
"Mẹ đã xin cô nghỉ giúp con rồi."
"Ha ha, mẹ thật là tốt."
Nhìn dáng vẻ hài lòng của con gái, tâm trạng của Lý Hồng Liên cũng tốt lên theo.
"Vậy ba ba cũng sẽ đi cùng với chúng ta sao? Ba nói muốn mua giầy trượt tuyết cho con rồi cùng trượt tuyết với con."
Trương Huệ Nhã nắm tay Lý Hồng Liên, ngước cổ nhìn nàng.
Ánh mắt nàng trong suốt, không nhuộm một chút bụi bặm, Lý Hồng Liên thật sự không muốn lừa dối nàng, thế nhưng càng không muốn nàng khổ sở.
Thế là nàng cười nói: "Ba ba nói để chúng ta đi trước, nếu như hắn hoàn thành xong công việc thì sẽ đi tìm chúng ta, tụ hợp cùng chúng ta."
Nàng vừa nói chuyện vừa ngầng đầu lên, bởi vì nàng không dám nhìn vào đôi mắt này.
"Há, chúng ta đi trượt tuyết đi."
Trương Huệ Nhã tránh thoát khỏi tay của mẹ, hoan hô chạy về phía trước.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó bây giờ."
"Mẹ, mẹ nhanh lên một chút, chúng ta nhanh về nhà ăn cơm rồi ngủ đi..." Trương Huệ Nhã cảm thấy đã không nhịn nổi nữa rồi.
"Không cần vội như vậy, máy bay còn phải chờ đến trưa mai." Lý Hồng Liên vừa cười vừa đi lên.
Trương Huệ Nhã nhét tay của mình vào bên trong bàn tay lớn của mẹ, thất vọng nói: "Còn phải chờ lâu như vậy sao"
"Sẽ không, thời gian một buổi tối rất nhanh sẽ đi qua." Lý Hồng Liên nói.
"Nhưng con vẫn cảm thấy rất dài, chờ rất là sốt ruột nha, mẹ, đáng ra ngày mai mẹ lại nên nói cho con."
"Có đúng không? Nếu như vậy, con liền quên chuyện này đi, sáng sớm ngày mai mẹ lại nói từ đầu cho con."
"Được." Trương Huệ Nhã nghe vậy lập tức nhíu mày, lắc đầu.
"Con đang làm gì thế?"
"Con đang cố gắng lắc chuyện này ra khỏi đầu."
Lý Hồng Liên: "..."
...
"Đúng, đã sắp xếp xong rồi, còn lại làm phiền anh rồi."
Đinh Mẫn nói xong, đưa xúc xích trong tay cho Hà Tứ Hải.
Lúc này bọn họ đang ở cửa hàng tiện lợi gần Ngự Thủy Loan, cũng là chỗ mà Hà Tứ Hải hẹn Đinh Mẫn gặp mặt lần trước.
"Ở chỗ nào, xa không?" Hà Tứ Hải nhận ruột thừa, cắn một cái rồi hỏi.
"Núi Trường Bạch." Đinh Mẫn nói.
"Vậy đúng là rất xa."
"Đúng vậy, cho nên cần tôi sắp xếp vé máy bay giúp anh không?"
"Không cần, tôi tự mua là được." Hà Tứ Hải nói.
"Anh không cần quá khách sáo, đều là phía trên chi trả, hơn nữa đó chính là thánh địa trượt tuyết, đặc biệt thích hợp với bọn nhỏ. Anh cũng có thể mang bọn nhỏ đi chơi một chút." Đinh Mẫn ngồi xuống ở bên cạnh hắn rồi nói.
Nàng vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải có chút động lòng rồi.
Đây là đang nhắc nhở hắn, có phải là cũng nên mang theo mấy nhóc Đào Tử đi trượt tuyết hay không.
Ba đứa nhóc đều rất yêu thích tuyết, mấy ngày trước Hợp Châu rơi một trận tuyết lớn, bọn nhóc mỗi ngày đều muốn chạy ra ngoài chơi tuyết.
"Vậy được rồi, nhưng mà không cần vé máy bay đâu, chủ yếu là khách sạn." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không khách sáo nữa.
"Yên tâm đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi." Đinh Mẫn cũng không ngoài ý muốn.
Bởi vì nàng biết Hà Tứ Hải có năng lực vượt xa ngàn dặm, lần trước nàngd dã trải nghiệm qua rồi.
"Cô vẫn cứ nên nói rõ chi phí để tôi chuyển qua cho cô đi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Hắn cảm thấy du lịch vô duyên vô cớ như này cũng không cần thiết, hơn nữa hắn cũng không thiếu chút tiền này.
Đinh Mẫn gật gật đầu, sau đó hơi do dự một chút rồi nói: "Có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không."
"Nếu như cô cảm thấy nên nói, vậy thì cô cứ nói."
"Nếu như anh tức giận thì làm sao?"
"Ha ha, yên tâm đi, tính khí của tôi luôn luôn rất tốt, huống hồ quan hệ giữa cô với tôi là gì chứ? Chúng ta làm sao có khả năng nổi giận chỉ vì mấy câu nói được." Hà Tứ Hải cười nói.
Đinh Mẫn nghe vậy thì gò má ửng đỏ, sau đó nói: “Thực ra tôi cảm thấy, anh vẫn không nên trả tiền thì hơn. Tôi biết anh không để ý những này, thế nhưng có lúc, quá mức vô cầu vô dục, trái lại... trái lại khiến cho người ta không quá yên tâm..."
Đinh Mẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc, tiếp theo lại vội vàng nói: "Đương nhiên, tôi biết, lấy năng lực của anh thì hoàn toàn có thể không cần để ý những này, thế nhưng..."
"Được rồi, cô không cần phải nói nữa. Tôi biết cô có ý gì, ai lại ghét bỏ sự miễn phí chứ, làm phiền cô giúp tôi sắp xếp một khách sạn tốt nhất." Hà Tứ Hải nói.
Đinh Mẫn nghe vậy thì lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Thực ra đứng ở vị trí của nàng, nàng lẽ ra không nên nói những thứ này, nhưng đứng ở vị trí của bạn bè, nàng cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở một hồi.
Mà Hà Tứ Hải lý giải ý của nàng, mới là điều khiến cho nàng hài lòng nhất.
------
Dịch: MBMH Translate