Trương Huệ Nhã dường như nghe thấy tiếng cười của các chị.
Nàng mở mắt ra, từ trong giấc mơ tỉnh dậy.
Nhìn trái nhìn phải.
Bên trái là mẹ, bên phải là ba ba, ha ha, thật hạnh phúc.
Nhưng mà ba mẹ đều đang ngủ.
Nàng ngồi dậy, dụi dụi con mắt, nhìn về phía chiếc đèn lồng đỏ được đặt ở trên tủ đầu giường.
Đứa nhỏ mặc dù nhỏ, nhưng không ngốc, kỳ thực cô bé cũng đã mơ hồ nhận ra được chút ít.
Nhưng mà nàng không quan tâm những thứ đó.
Chỉ cần ba ở bên cạnh nàng là tốt rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ.
Nàng bò lên, chổng mông trượt xuống giường.
Kỳ thực Trương Tử Hằng với Lý Hồng Liên cũng đã tỉnh khi cô bé thức dậy, thế nhưng ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy im lặng nằm đó, lặng lẽ mà nhìn nàng...
Đứa nhỏ trượt xuống giường, sau đó lại bò đến bên giường sô pha trên ghế, vén màn cửa lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài một mảnh trắng xóa, tất cả đều là tuyết đọng dày đặc.
"Ha ..."
Nàng muốn cười, thế nhưng nhớ tới ba mẹ vẫn còn đang ngủ, liền vội vàng che miệng nhỏ của mình.
Trương Tử Hằng không nằm nữa, đứng dậy ngồi dậy.
Trương Huệ Nhã nghe thấy động tĩnh xoay đầu lại, thấy ba đã rời giường.
Vẻ mặt ngay lập tức vui mừng mà từ trên ghế nhảy xuống.
"Ba ba." Nàng hưng phấn kêu lên.
Sau đó va đầu vào trong lồng ngực Trương Tử Hằng.
"Sao con dậy sớm vậy, không ngủ thêm một lát nữa à?"
Trương Tử Hằng đem nàng ôm vào trong ngực, bên cạnh Lý Hồng Liên cũng ngồi dậy.
"Ba ba, ba ba, chúng ta đi trượt tuyết đi."
Đứa nhỏ vui vẻ như bách Linh Điểu.
"Vậy cũng trước phải mặc quần áo tử tế, ăn sáng xong mới có thể đi, đói bụng đi trượt tuyết sao?" Lý Hồng Liên tiếp lời nói.
"Ừm... Cũng được ạ."
Cô bạn nhỏ biểu thị, vì chơi, có thể không ăn cơm.
"Con nha." Lý Hồng Liên đưa tay gõ nhẹ trên đầu nàng một cái.
Sau đó đem nàng từ trong lồng ngực Trương Tử Hằng ôm ra, chuẩn bị mặc quần áo cho cô bé.
"Ba, mẹ đánh đầu con." Trương Huệ Nhã ôm đầu nói.
"Thật không?" Trương Tử Hằng cười nói.
"Đánh đầu con, con sẽ biến thành đồ đần đấy." Trương Huệ Nhã nói.
"Không đánh con, con cũng là đồ đần." Lý Hồng Liên cười nói.
"Mới không phải, con rất là thông minh, bà nội còn gọi con là đại thông minh." Trương Huệ Nhã đắc ý nói.
"Được, được, Đại Thông Minh, chúng ta mau mặc quần áo vào thôi, con không phải là muốn đi trượt tuyết sao? Vậy phải nhanh lên nào."
Trương Huệ Nhã có phần cuống lên, nắm chặt thời gian mặc quần áo, nhưng mà vừa không nhịn được mở miệng nói: "Mẹ, con hình như nghe được tiếng nói của các chị đó."
"Bọn họ nhất định là dậy sớm, ai giống như con, là một con heo lười nhỏ." Lý Hồng Liên véo nhẹ lỗ mũi của cô, tràn đầy trìu mến mà nói.
"Nhưng mà ... Ba mẹ ngủ so với con cũng muộn hơn mà." Trương Huệ Nhã chuyển động mắt to cười nói.
Trương Tử Hằng với Lý Hồng Liên: "..."
"Con quả nhiên là đại thông minh, bà nội nói không sai." Trương Tử Hằng vuốt đầu nhỏ của cô nói.
Sau khi mặc quần áo, thu thập xong đồ đạc, cả nhà cùng đi ra ngoài.
Mọi người không chú ý.
Trương Huệ Nhã đã chạy đến sát vách gõ cửa.
"Chị ơi, chị ơi ..."
Lý Hồng Liên vội vàng đem cô bé kéo trở về.
"Không thể làm như vậy được, nếu như các chị ấy còn chưa dậy, không phải là con làm phiền người ta nghỉ ngơi rồi sao?"
"Dạ, nhưng mà hình như không có ai hết." Trương Huệ Nhã nói.
Lý Hồng Liên: "..."
"Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước, nói không chắc ở nhà hàng có thể gặp được bọn họ đấy." Trương Tử Hằng nói.
Trương Huệ Nhã nói như vậy, ngay lập tức chạy về phía trước, tràn đầy sức sống.
Trương Tử Hằng tiếp nhận balo từ tay Lý Hồng Liên với dụng cụ trượt tuyết của Trương Huệ Nhã.
Đây là mua cho cô bé tối hôm qua.
Bởi vì tối ngày hôm qua đi qua nhà hàng, cho nên Trương Huệ Nhã biết phương hướng, vùi đầu chạy về phía trước, Lý Hồng Liên ở phía sau không thể không đuổi theo.
Trương Tử Hằng cầm theo đèn Dẫn Hồn, lấy hành lý ở phía sau chậm rãi đuổi theo.
Nhìn đèn Dẫn Hồn trong tay, Trương Tử Hằng thở dài một tiếng.
Hắn cỡ nào cũng muốn đem đèn chiếm làm của riêng, như vậy dù cho làm quỷ, kỳ thực cũng không sao cả.
Nhưng mà hắn biết, điều này là hoàn toàn không thể nào.
"Ba ba, ba nhanh một chút nha."
Đúng lúc này, đứa nhỏ ở phía trước quay đầu lại lớn tiếng giục, cô bé thật sự là đã đợi không kịp.
"Đến đây." Trương Tử Hằng đi nhanh vài bước, đuổi theo các nàng.
Nhưng khi đến nhà hàng, Trương Huệ Nhã vẫn là thất vọng, tìm một vòng, cũng không có tìm được chị mà nàng muốn gặp.
Mặc dù rất thất vọng, nhưng mà rất nhanh đã lại bắt đầu vui vẻ.
Bởi vì bọn họ sẽ đi trượt tuyết sớm, cô đã mong đợi được trượt tuyết rất lâu rồi.
Sau khi ăn sáng xong, một nhà ba người đi thẳng đến sảnh trượt tuyết.
Lý Hồng Liên với Trương Tử Hằng ở chỗ này thuê thiết bị trượt tuyết cho mình.
Toàn bộ khu nghỉ mát được chia thành ba loại dốc trượt tuyết: Dành cho người mới bắt đầu, trung cấp và cao cấp.
Cả nhà Trương Tử Hằng đương nhiên là chọn sơ cấp.
Trượt tuyết cũng không đơn giản, đầu tiên còn có ngồi trên đường cáp treo đi tới đỉnh núi.
Bởi vì là trượt tuyết sơ cấp nên: Độ dốc khá nhỏ, địa hình cũng tương đối đơn giản.
Chờ bọn họ đi tới, đã có không ít người.
Trương Huệ Nhã liếc mắt một cái liền nhìn thấy các chị nhỏ.
Bọn họ mang giày trượt tuyết, cẩn thận từng li từng tí bước đi ở trong tuyết.
"Ha ha, em sẽ trượt tuyết nha."
Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng hoan hô của chị Đào Tử.
Sau đó liền thấy đối phương "XÍU...UU!" Mà từ trước mắt nàng "bay" qua.
Tiếp theo liền thấy nàng ấy một đầu ngã vào trong đống tuyết, chỉ còn dư lại mông ở bên ngoài.
Hà Tứ Hải cũng bị dọa sợ hết hồn, vội vàng đi qua lôi cô bé dậy.
"Như thế nào, con có bị thương chỗ nào không?" Hà Tứ Hải vỗ bông tuyết trên người nàng xuống.
"Ha ha, chơi vui quá." Đào Tử cười láo lĩnh nói.
Xem ra là không có chuyện gì, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm.
"Con không thể chậm một chút sao? Thật nguy hiểm?" Hà Tứ Hải ở trên mông cô vỗ nhẹ mấy cái nói.
"Không sao đâu, ba ba, ba nhìn em trai kia đi, thật là lợi hại nha." Đào Tử chỉ vào cách đó không xa nói.
Hà Tứ hải theo tay nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé trai, đứng ở trên ván trượt tuyết, thuần thục trượt đi, ngoằn ngoèo, động tác vô cùng thông thạo, nhìn qua vui tai vui mắt.
"Đó là bởi vì người ta biết trượt, con còn chưa được, lại còn trượt nhanh như vậy?"
"Con biết." Đào Tử nghiêm túc nói.
"Con làm sao lại biết?" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ.
Đều là lần đầu tiên đến trượt tuyết, đi được hai bước con liền kêu là biết?
"Con chính là biết." Đào Tử lời thề son sắt mà nói.
Sau đó tránh thoát tay Hà Tứ Hải, đẩy một cái trong tay trượt tuyết cái, cả người bay ra ngoài.
"Con trở lại cho ba, cẩn thận ngã sấp xuống." Hà Tứ Hải trong lòng nâng lên.
Trên đất tuyết cũng không phải mềm, đều đông cứng rồi, ngã một cái thật sự sẽ rất đau.
"Con không sao, con biết trượt tuyết nha."
Đào Tử nói xong, thân thể hơi nghiêng, ở trên mặt tuyết vẽ nửa vòng tròn, sau đó ngừng lại, đắc ý nhìn Hà Tứ Hải.
"Còn thật sự biết?" Vẻ mặt Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
Thiên tài trượt tuyết? Phương diện này có thiên phú?
Sát theo đó, phản ứng lại, cũng có khả năng là vì cô bé nói mình biết trượt, cho nên mới phải trượt.
Mặc dù điều này nghe có vẻ phức tạp, thế nhưng thật sự có thể đặt ở trên người Đào Tử.
Lúc này Đào Tử lần nữa đẩy một cái, trượt tới bên cạnh Uyển Uyển với Huyên Huyên, vây quanh các nàng xoay quanh vòng.
"Nha ~ nha ~, hai bạn học nhỏ này không quá thông minh lắm, tại sao lại không biết trượt tuyết chứ, đơn giản như vậy ..."
Đào Tử vây quanh hai nàng liên tục khoe khoang, như đang trả thù vụ nước rửa chân tối hôm qua.
------
Dịch: MBMH Translate